Tỉnh dậy trong đêm giáng sinh, tôi thấy mình đang ở 1xứ sở xa lạ.chỉ có 1 biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể. Tôi đi mãi đi mãi thì gặp 1 bà lão già yếu và bảo rằng bà lạnh quá bà đói quá cháu có thể cho bà 1 chút gì ăn thì cho bà một miếng ,không chàn chừ cậu cho bà boots cái bánh mì và áo khoác vì thấy bà đã già yếu .lúc đó, bà lão biến thành 1 bà tiên và cho cậu 1 chiếc áo ấm và bảo :' đi về hướng đông cháu sẽ tìm thấy lối ra của nơi này ". Nghệ bà nói thế cậu liền rối rít cảm ơn và chào tạm biệt bà. Đi đến nơi tiếp theo,nơi đây toàn là bánh kẹo như: bánh gừng, bánh  quy,..  cậu ăn rất nhiều . Đến cuối khu rừng cậu đã gặp 1 ông bánh gừng khổng lồ và ông bảo với giọng hung dữ :"cậu đã ăn bánh của tôi chưa." Lúc đầu cặu nghĩ có nên nói dối không ,nhưng với sự thật thà thì cậu nói rằng cháu xin lỗi ông vì cháu đã ăn của ông ạ. Ông bánh gừng đã tức  giận nhưng dần trở nên hiền hoà và bảo lần đầu tiên ta thấy 1 con người thật thà như cháu và ông bảo hãy đi về phía trước đây là con đường duy nhất để thoát ra cậu lại cảm ơn ông gừng . Cậu lại đi tiếp trên con đường thoát ra nơi đây.ông già nô en thấy vậy liền bất ngờ với con người dũng cảm thật thà tốt bụng của cậu và đến bảo với cậu rằng lên xe của ông ông sẽ cho con thấy thế giới rộng bao la thế nào. Cậu liền đồng ý và ông già nô en bảo cậu năm nay thích gì và cậu bảo rằng :" những đứa trẻ ngoan sẽ được quà ạ.ông già nô en cười hiền từ và đáp vậy chúng ta cùng đi nhé