tôi cóng người run rẩy bởi những cơn gió tuyết đang như dội vào tôi.Tôi lê lết bước đi chậm dãi trên con đường tuyết trắng như để ngắm nhìn thật kĩ xem vùng đất kì lạ,đồng thời muốn tạm quên đi cái rét .Tôi thiết nghĩ:”Kì lạ thật đây là đâu?Sao không có ai vậy chứ”.Bỗng từ đâu xuất hiện lập loè vài ngôi nhà nhỏ,thoáng nhìn qua cửa sổ tôi thấy bừng lên những ánh sáng ấm áp ,tôi cảm thấy như nắm được cọng rơm cứu mạng liền cố hết sức bước tới gõ cửa một căn nhà rồi cứ thế lịm đi vì rét. Chốc lát sau tôi cảm thấy bản thân như đang được sưởi ấm mở mắt ra tôi thấy là một gia đình gấu nhỏ ....còn nữa