Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Luyện tập Lời hứa SVIP
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Tốt-tô-chan đã làm gì khi thầy hiệu trưởng chưa ra?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Hành động Tốt-tô-chan đứng giữa hội trường chờ thầy cho thấy điều gì ở cô bé?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Tốt-tô-chan mong muốn làm công việc gì sau khi lớn lên?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Chi tiết thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn để lắng nghe Tốt-tô-chan cho thấy thầy là người thế nào?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Tốt-tô-chan nhớ lại kỉ niệm cũ vào lúc nào?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng, Tốt-tô-chan nhớ lại kỉ niệm gì?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Chi tiết thầy hiệu trưởng ngồi nghe Tốt-tô-chan kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ cho thấy thầy là người thế nào?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Hành động cuối cùng khi giao hẹn là
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Thầy hiệu trưởng cảm thấy thế nào sau khi nghe mong muốn của Tốt-tô-chan?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Chi tiết Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ sau khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng cho thấy điều gì về nhân vật này?
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Nội dung chính của đoạn văn bản trên là gì?
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười.
Nội dung chính của đoạn văn bản trên là gì?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Qua câu chuyện, người đọc có thể hiểu thầy Kô-ba-y-a-si là người như thế nào trong vai trò người làm giáo dục?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Qua cách thầy Kô-ba-y-a-si ứng xử với Tốt-tô-chan, em rút ra được điều gì về vai trò của người thầy?
Lời hứa
Khi thầy hiệu trưởng còn chưa ra, Tốt-tô-chan đã đứng giữa hội trường. Thầy vừa bước tới, Tốt-tô-chan nói to:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy!
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, xếp chân vòng tròn, cười hỏi Tốt-tô-chan:
– Chuyện gì nào?
Tốt-tô-chan quỳ gối ngay ngắn trước mặt thầy. Em nói một cách chậm rãi, dịu dàng:
– Sau này lớn lên, nhất định em sẽ làm cô giáo ở trường mình.
Cứ tưởng thầy hiệu trưởng sẽ cười, nhưng không, thầy rất nghiêm túc:
– Em hứa chứ?
Có vẻ như thầy thực sự muốn Tốt-tô-chan trở thành cô giáo. Tốt-tô-chan gật đầu thật mạnh:
– Em hứa!
Vừa nói, Tốt-tô-chan vừa tự nhủ rằng nhất định mình sẽ trở thành cô giáo.
Đúng vào giây phút ấy, Tốt-tô-chan nhớ lại buổi sáng đầu tiên đến Tô-mô-e... Tưởng chừng như lâu lắm rồi, cái hồi lớp Một ấy, lần đầu tiên Tốt-tô-chan gặp thầy hiệu trưởng. Thầy ngồi nghe em kể chuyện tận bốn tiếng đồng hồ. Giọng nói ấm áp của thầy khi bảo: “Từ hôm nay em là học sinh của trường.”. Giờ đây, Tốt-tô-chan đã yêu quý thầy hơn nhiều so với hồi đấy. Em quyết tâm sẽ làm bất cứ việc gì, chỉ cần đó là vì thầy Kô-ba-y-a-si.
Nghe Tốt-tô-chan trình bày quyết tâm xong, thầy Kô-ba-y-a-si mỉm cười. Tốt-tô-chan giơ ngón út ra trước mặt thầy:
– Em hứa!
Thầy cũng giơ ngón út ra. Hai thầy trò ngoắc tay giao hẹn. Thầy hiệu trưởng cười. Nhìn thấy thầy vui, Tốt-tô-chan cảm thấy yên tâm và cười theo:
Trở thành cô giáo của Tô-mô-e!
Thật tuyệt vời làm sao.
Nếu mình là cô giáo...
Tốt-tô-chan tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Thầy Kô-ba-y-a-si vui lắm. Tuy hơi khó để tưởng tượng ra Tốt-tô-chan lúc lớn nhưng thầy biết em có thể trở thành cô giáo ở Tô-mô-e. Bất cứ bạn nào học ở Tô-mô-e sau này đều có thể trở thành thầy cô giáo ở đây.
Theo Ku-rô-y-a-na-gi Tét-su-kô, Trương Thuỳ Lan dịch
Điền vào chỗ trống để hoàn thiện nội dung của bài đọc.
Bài đọc kể về cuộc trò chuyện giữa với thầy hiệu trưởng và trở thành cô giáo của Tốt-tô-chan. Từ đó, cho thấy , sự , tin tưởng vào học sinh của thầy hiệu trưởng đã nên những ước mơ tươi đẹp.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Bạn có thể đăng câu hỏi về bài học này ở đây