HOÀNG LAN PHƯƠNG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của HOÀNG LAN PHƯƠNG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)
Trong nền văn học Việt Nam hiện đại, Thạch Lam được biết đến là nhà văn có phong cách nhẹ nhàng, sâu lắng, giàu cảm xúc nhân văn. “Hai đứa trẻ” là một trong những truyện ngắn tiêu biểu, thể hiện rõ nét bút pháp tinh tế của ông. Tác phẩm không chỉ phản ánh cuộc sống quẩn quanh, bế tắc của những con người nơi phố huyện nghèo mà còn gửi gắm niềm cảm thương sâu sắc đối với kiếp người nhỏ bé cùng khát vọng hướng tới ánh sáng, tương lai tốt đẹp hơn. Truyện ngắn “Hai đứa trẻ” kể về một buổi chiều nơi phố huyện nghèo qua góc nhìn của Liên – cô bé có tâm hồn nhạy cảm và nhân hậu. Bức tranh phố huyện hiện lên với hai gam màu đối lập: bóng tối của sự tù túng, nghèo khổ và ánh sáng mỏng manh của niềm hy vọng. Qua đôi mắt của Liên, không gian phố huyện hiện lên từ lúc chiều tà đến khi chuyến tàu đêm vụt qua. Cảnh vật và con người nơi đây đều mang nặng nỗi buồn, sự mỏi mòn trong cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt. Những kiếp người nhỏ bé như mẹ con chị Tí, bác Siêu, bà cụ Thi… ngày ngày lặp lại những công việc quen thuộc, sống cuộc đời lầm lũi không lối thoát. Tuy nhiên, họ vẫn khao khát một sự đổi thay, vẫn chờ đợi ánh sáng từ đoàn tàu – biểu tượng cho niềm hy vọng và ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một trong những thành công nổi bật của tác phẩm là nghệ thuật miêu tả tinh tế và bút pháp lãng mạn. Thạch Lam đã sử dụng thủ pháp đối lập giữa bóng tối và ánh sáng để diễn tả nỗi buồn sâu thẳm của cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn le lói niềm hy vọng. Ánh sáng từ ngọn đèn leo lét, từ những quầng sáng lấp loáng của đoàn tàu, tuy nhỏ bé nhưng chính là biểu tượng cho ước mơ vươn ra khỏi cuộc sống tù túng. Nhân vật Liên với tấm lòng nhân hậu, nhạy cảm, vừa xót thương cho những kiếp người quanh mình, vừa ấp ủ những ước vọng tuổi trẻ, trở thành hình ảnh trung tâm gửi gắm bao ý nghĩa nhân sinh sâu sắc. Thông qua “Hai đứa trẻ”, Thạch Lam không chỉ vẽ nên bức tranh hiện thực về những kiếp người lam lũ, nghèo khổ mà còn khơi dậy trong lòng người đọc sự đồng cảm và trân quý những ước mơ, hy vọng dù nhỏ bé. Tác phẩm như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về giá trị của sự sống, của niềm tin và khát vọng đổi thay trong cuộc đời. Tóm lại, “Hai đứa trẻ” là truyện ngắn giàu giá trị nhân văn, để lại dư âm sâu lắng trong lòng người đọc. Qua đó, Thạch Lam đã khẳng định tài năng bậc thầy trong việc khắc họa tâm trạng nhân vật và truyền tải những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống. Tác phẩm khiến chúng ta thêm trân trọng những giấc mơ và hy vọng, dù nhỏ bé nhưng vẫn đủ sức soi sáng và nâng đỡ tâm hồn con người.
 
 
 
 
Bài thơ “Đàn ghi-ta của Lorca” của Thanh Thảo là một khúc bi tráng đầy ám ảnh về cuộc đời và cái chết oan khuất của nhà thơ, nghệ sĩ tài hoa người Tây Ban Nha – Federico García Lorca. Hình tượng tiếng đàn xuyên suốt bài thơ tượng trưng cho tâm hồn tự do, khát vọng nghệ thuật và tinh thần đấu tranh chống lại cường quyền áp bức. Dù Lorca đã ra đi, nhưng tiếng đàn – biểu tượng cho giá trị nghệ thuật chân chính – vẫn vang vọng mãi như một sự bất tử. Giọng điệu thơ vừa xót thương, vừa trân trọng ngợi ca làm nổi bật vẻ đẹp của Lorca và sức sống vĩnh cửu của nghệ thuật. Hình ảnh “tiếng đàn như cỏ mọc hoang” khẳng định dù bị vùi lấp, nghệ thuật đích thực vẫn không bao giờ bị hủy diệt. Bài thơ không chỉ là lời tri ân với Lorca mà còn thể hiện niềm tin vào sức mạnh bất diệt của cái đẹp và tự do.
 
 
 
 

tiếng ghi - ta: âm thanh chỉ được cảm nhận thông qua thính giác

+ tròn: là dạng hình khối 

bọt nước vỡ tan: là trạng thái tan vỡ của bọt nước

ròng ròng máu chảy: hình ảnh máu chảy

=> Kết hợp từ trái logic để diễn tả cái chết đau đớn, bất ngờ của Lorca và sự kết thúc, tan vỡ của tiếng đàn Lorca. 

Hai câu thơ khẳng định sức sống mãnh liệt, bất tử của tiếng đàn - nghệ thuật; đồng thời hai câu thơ cũng nhắc đến một sự thật phũ phàng, đau đớn rằng sau cái chết của Lorca tiếng đàn đã trở nên vô chủ.