Triệu Thu Hường

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Triệu Thu Hường
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1. Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích tình yêu quê hương của nhân vật trữ tình.

Trong đoạn trích "Tên làng", tình yêu quê hương của nhân vật trữ tình được thể hiện một cách sâu sắc và đa dạng, thấm đượm trong từng câu chữ. Trước hết, tình yêu ấy được thể hiện qua sự gắn bó mật thiết với địa danh "làng Hiếu Lễ," được nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc ngọt ngào. Việc xưng hô "con là con trai của mẹ / Người dân ông ở làng Hiếu Lễ" khẳng định sự thuộc về, niềm tự hào về nguồn cội và cộng đồng.

Tình yêu quê hương còn được thể hiện qua những hình ảnh bình dị, thân thương, gợi nhớ về những nét đẹp truyền thống của làng. Đó là "ba mươi tuổi từ trận về / Với vầng cười vợ," hình ảnh người lính trở về mang theo hạnh phúc gia đình, là "ráo miếng vườn trồng cây rau / Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu," niềm vui giản dị trong lao động và cuộc sống.

Đặc biệt, tình yêu quê hương còn gắn liền với những phẩm chất tốt đẹp của người dân làng Hiếu Lễ, được nhân vật trữ tình trân trọng và ngợi ca. Đó là sự "sốt cao nguyện / Mang trên mình vết thương / Ơn cây cỏ quê nhà / Chữa cho con lành lên," thể hiện sự kiên cường, gắn bó với đất đai và những giá trị truyền thống. Tóm lại, tình yêu quê hương trong đoạn trích là một tình cảm sâu lắng, vừa cụ thể, vừa thiêng liêng, được thể hiện qua sự gắn bó với địa danh, những hình ảnh đời thường và niềm tự hào về con người, truyền thống của làng Hiếu Lễ.

Câu 2. Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) trình bày suy nghĩ của em về câu nói của Rasul Gamzatov: "Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người."

Câu nói đầy triết lý và cảm xúc của Rasul Gamzatov đã chạm đến một chân lý sâu sắc về mối quan hệ biện chứng, không thể tách rời giữa con người và quê hương. Nhà thơ khẳng định rằng, về mặt vật lý, con người có thể rời xa nơi chôn rau cắt rốn, nhưng quê hương thì luôn tồn tại, khắc sâu trong tâm hồn và chi phối nhân cách, bản sắc của mỗi cá nhân.

Trước hết, "người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương" đề cập đến sự di chuyển về mặt địa lý. Vì những lý do khác nhau như học tập, công việc, hoặc những khát vọng cá nhân, con người có thể rời bỏ nơi sinh ra để đến một vùng đất mới. Sự xa cách về không gian là một thực tế khách quan trong xã hội hiện đại. Tuy nhiên, sự rời đi này chỉ là tạm thời hoặc mang tính bề ngoài.

Ngược lại, vế sau của câu nói, "chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người," lại nhấn mạnh sự gắn kết tinh thần, tình cảm bền chặt và sâu sắc. Quê hương không chỉ là một địa điểm trên bản đồ mà còn là nơi lưu giữ những ký ức tuổi thơ, những mối quan hệ gia đình, bạn bè, những giá trị văn hóa, phong tục tập quán đã định hình nên con người chúng ta. Tiếng ru của bà, lời dạy của mẹ, những trò chơi cùng bạn bè trên cánh đồng, những lễ hội truyền thống… tất cả đã thấm sâu vào tiềm thức, trở thành một phần không thể thiếu trong bản sắc cá nhân.

Dù đi đâu, về đâu, những hình ảnh, âm thanh, hương vị của quê hương vẫn luôn sống động trong trái tim mỗi người. Nó trở thành một nguồn sức mạnh tinh thần, một điểm tựa vững chắc giúp con người vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Tình yêu quê hương là một thứ tình cảm tự nhiên, bền vững, là sợi dây liên kết vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ, kết nối mỗi cá nhân với cội nguồn của mình.

Câu nói của Rasul Gamzatov còn gợi cho chúng ta suy nghĩ về trách nhiệm của mỗi người đối với quê hương. Dù ở bất cứ nơi đâu, chúng ta vẫn mang trong mình những giá trị, bản sắc của quê hương. Việc giữ gìn và phát huy những giá trị tốt đẹp đó, đóng góp vào sự phát triển của quê hương chính là cách để chúng ta thể hiện tình yêu và sự gắn kết sâu sắc của mình. Tóm lại, quê hương là một phần không thể tách rời của mỗi con người, nó định hình nên bản sắc, nuôi dưỡng tâm hồn và là nguồn sức mạnh tinh thần vô giá trên hành trình cuộc sống.


Câu 1. Thể thơ: thơ tự do.

Câu 2. Từ ngữ lặp lại: Con là con trai của mẹ, Người dân ông ở làng Hiếu Lễ, Làng Hiếu Lễ.

Câu 3. Nhan đề "Tên làng" gợi sự giản dị, thân thương, dấu ấn địa danh, khơi gợi nguồn cội, quê hương, tạo kết nối và thể hiện niềm tự hào.

Câu 4. Tác dụng lặp lại "Người dân ông ở làng Hiếu Lễ": nhấn mạnh gắn kết cộng đồng, thể hiện niềm tự hào truyền thống, tạo nhịp điệu cấu trúc, khẳng định bản sắc văn hóa.

Câu 5. Nội dung chính: ngợi ca vẻ đẹp truyền thống, phẩm chất tốt đẹp, niềm tự hào về quê hương và người dân làng Hiếu Lễ.


Câu 1. Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về việc thấu hiểu chính mình.

Thấu hiểu chính mình là một hành trình khám phá nội tâm sâu sắc, một yếu tố then chốt để xây dựng cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc. Việc hiểu rõ những giá trị cốt lõi, điểm mạnh, điểm yếu, đam mê và nỗi sợ hãi của bản thân giúp chúng ta đưa ra những quyết định phù hợp với con người thật của mình. Khi ta hiểu rõ mình, ta sẽ biết mình muốn gì, cần gì và đâu là con đường mình thực sự muốn theo đuổi.

Thấu hiểu bản thân không phải là một quá trình tĩnh tại mà là một hành trình liên tục, đòi hỏi sự tự nhìn nhận, lắng nghe và đánh giá khách quan. Chúng ta cần dành thời gian suy ngẫm về những trải nghiệm, những mối quan hệ và những phản ứng của mình trong các tình huống khác nhau. Đôi khi, việc tìm kiếm sự phản hồi từ những người xung quanh cũng là một cách hữu ích để có cái nhìn đa chiều hơn về bản thân.

Việc thấu hiểu chính mình mang lại nhiều lợi ích to lớn. Nó giúp chúng ta xây dựng sự tự tin, đưa ra những lựa chọn nghề nghiệp phù hợp, thiết lập những mối quan hệ lành mạnh và sống một cuộc đờiAuthentic hơn. Khi ta chấp nhận và yêu thương chính mình, ta sẽ có khả năng đối diện với những khó khăn, thử thách một cách mạnh mẽ và kiên cường hơn. Tóm lại, thấu hiểu chính mình là nền tảng vững chắc để chúng ta phát triển toàn diện và sống một cuộc đời trọn vẹn.

Câu 2. Viết bài nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nội dung và nghệ thuật của văn bản sau đây.

CHUYỆN CỦA MẸ

Văn bản "Chuyện của mẹ" của Nguyễn Ba là một khúc tự tình đầy xúc động, tái hiện những ký ức sâu sắc và tình cảm thiêng liêng của người con dành cho mẹ. Bài thơ không chỉ đơn thuần kể lại những sự kiện mà còn khắc họa một cách chân thực và cảm động hình ảnh người mẹ tảo tần, giàu đức hi sinh và tình yêu thương vô bờ bến.

Về nội dung, bài thơ như một dòng chảy hồi ức, đưa người đọc ngược về những năm tháng gian khó, khi mẹ một mình gồng gánh nuôi con. Từ hình ảnh "mẹ có nằm lại chia li" gợi sự mất mát, đơn côi, đến những hình ảnh cụ thể về cuộc sống mưu sinh vất vả: "chồng mẹ ra đi / rồi hóa thành ngàn lau / bời bời nơi địa đầu Tây Bắc," người đọc cảm nhận sâu sắc nỗi đau và sự mạnh mẽ của người mẹ. Thiên nhiên Tây Bắc hiện lên vừa hùng vĩ vừa khắc nghiệt, làm nổi bật thêm sự cô đơn và gánh nặng trên vai mẹ.

Những khổ thơ tiếp theo khắc họa sự tần tảo, hy sinh của mẹ qua những chi tiết đời thường mà đầy ám ảnh: "dưa trái thứ hai / đã bằng hết Trường Sơn / thịt xương nuôi mỗi vườn cao su Xuân Lộc." Sự so sánh dường như phi lý nhưng lại chứa đựng một sự thật xót xa về những khó khăn, thiếu thốn mà mẹ phải trải qua để nuôi con khôn lớn. Hình ảnh "chị gái trước tôi / đã dần còng hóa thuyền / dầm sương làm cháy mục sống" cho thấy sự tiếp nối của những vất vả, hi sinh trong gia đình.

Tình yêu thương con của mẹ được thể hiện một cách chân thành và giản dị qua những hành động nhỏ bé: "tôi là mồi mòn chờ đợi thứ năm / may mắn được trở về bên mẹ / tôi đi và bão nổi dội mong dit chân của tôi." Sự mong ngóng, lo lắng của mẹ dành cho con được diễn tả một cách tinh tế qua hình ảnh "bão nổi dội mong dit chân của tôi." Ngay cả khi con đã trưởng thành, mẹ vẫn luôn dõi theo, âm thầm chịu đựng những nỗi vất vả: "đông đêm cũng lên tôi mẹ khóc / dù vẻ sau đôi mắt bi loà / mẹ thương tôi không có đàn bà / mẹ lo mẹ chết đi." Nỗi lo lắng cho con khi không có người chăm sóc khi mẹ không còn nữa là một biểu hiện sâu sắc của tình mẫu tử thiêng liêng.

Những hình ảnh cuối bài thơ càng làm nổi bật sự tần tảo và tình yêu thương vô điều kiện của mẹ: "ai người thức nổi, cơm cháo / cằn nhằn từng nghĩa này / có đủ vững vàng mưa bão / đèn, lửa xóm giềng / chẳng ấm nổi gối chân." Mẹ không chỉ lo lắng về vật chất mà còn cả tinh thần, luôn âm thầm chịu đựng những khó khăn để con được bình yên. Hình ảnh "tôi gắng đùa vui / mong mẹ chút yên lòng / mẹ yêu con ơi / không chỉ là mẹ của con" là lời đáp lại đầy yêu thương và trân trọng của người con dành cho mẹ.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do với ngôn ngữ giản dị, chân thật, gần gũi với lời ăn tiếng nói hàng ngày. Các hình ảnh thơ được lựa chọn một cách chọn lọc, giàu sức gợi cảm và mang đậm dấu ấn cá nhân của tác giả. Việc sử dụng các biện pháp tu từ như ẩn dụ ("còng hóa thuyền"), so sánh ngầm ("dưa trái thứ hai / đã bằng hết Trường Sơn") đã tăng thêm tính biểu cảm và gợi hình cho bài thơ. Giọng điệu thơ khi thì trầm lắng, suy tư, khi thì nghẹn ngào, xúc động, thể hiện chân thực dòng chảy cảm xúc của người con. Bố cục bài thơ mạch lạc, đi theo dòng hồi ức và tình cảm, tạo nên một sự liền mạch và thống nhất.

Tóm lại, "Chuyện của mẹ" là một bài thơ cảm động, lay động lòng người bởi nội dung chân thực, sâu sắc và nghệ thuật biểu đạt tinh tế. Bài thơ không chỉ là lời tri ân, tưởng nhớ người mẹ mà còn là tiếng lòng của mỗi người con về tình mẫu tử thiêng liêng và bất diệt.


Câu 1. Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về việc thấu hiểu chính mình.

Thấu hiểu chính mình là một hành trình khám phá nội tâm sâu sắc, một yếu tố then chốt để xây dựng cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc. Việc hiểu rõ những giá trị cốt lõi, điểm mạnh, điểm yếu, đam mê và nỗi sợ hãi của bản thân giúp chúng ta đưa ra những quyết định phù hợp với con người thật của mình. Khi ta hiểu rõ mình, ta sẽ biết mình muốn gì, cần gì và đâu là con đường mình thực sự muốn theo đuổi.

Thấu hiểu bản thân không phải là một quá trình tĩnh tại mà là một hành trình liên tục, đòi hỏi sự tự nhìn nhận, lắng nghe và đánh giá khách quan. Chúng ta cần dành thời gian suy ngẫm về những trải nghiệm, những mối quan hệ và những phản ứng của mình trong các tình huống khác nhau. Đôi khi, việc tìm kiếm sự phản hồi từ những người xung quanh cũng là một cách hữu ích để có cái nhìn đa chiều hơn về bản thân.

Việc thấu hiểu chính mình mang lại nhiều lợi ích to lớn. Nó giúp chúng ta xây dựng sự tự tin, đưa ra những lựa chọn nghề nghiệp phù hợp, thiết lập những mối quan hệ lành mạnh và sống một cuộc đờiAuthentic hơn. Khi ta chấp nhận và yêu thương chính mình, ta sẽ có khả năng đối diện với những khó khăn, thử thách một cách mạnh mẽ và kiên cường hơn. Tóm lại, thấu hiểu chính mình là nền tảng vững chắc để chúng ta phát triển toàn diện và sống một cuộc đời trọn vẹn.

Câu 2. Viết bài nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nội dung và nghệ thuật của văn bản sau đây.

CHUYỆN CỦA MẸ

Văn bản "Chuyện của mẹ" của Nguyễn Ba là một khúc tự tình đầy xúc động, tái hiện những ký ức sâu sắc và tình cảm thiêng liêng của người con dành cho mẹ. Bài thơ không chỉ đơn thuần kể lại những sự kiện mà còn khắc họa một cách chân thực và cảm động hình ảnh người mẹ tảo tần, giàu đức hi sinh và tình yêu thương vô bờ bến.

Về nội dung, bài thơ như một dòng chảy hồi ức, đưa người đọc ngược về những năm tháng gian khó, khi mẹ một mình gồng gánh nuôi con. Từ hình ảnh "mẹ có nằm lại chia li" gợi sự mất mát, đơn côi, đến những hình ảnh cụ thể về cuộc sống mưu sinh vất vả: "chồng mẹ ra đi / rồi hóa thành ngàn lau / bời bời nơi địa đầu Tây Bắc," người đọc cảm nhận sâu sắc nỗi đau và sự mạnh mẽ của người mẹ. Thiên nhiên Tây Bắc hiện lên vừa hùng vĩ vừa khắc nghiệt, làm nổi bật thêm sự cô đơn và gánh nặng trên vai mẹ.

Những khổ thơ tiếp theo khắc họa sự tần tảo, hy sinh của mẹ qua những chi tiết đời thường mà đầy ám ảnh: "dưa trái thứ hai / đã bằng hết Trường Sơn / thịt xương nuôi mỗi vườn cao su Xuân Lộc." Sự so sánh dường như phi lý nhưng lại chứa đựng một sự thật xót xa về những khó khăn, thiếu thốn mà mẹ phải trải qua để nuôi con khôn lớn. Hình ảnh "chị gái trước tôi / đã dần còng hóa thuyền / dầm sương làm cháy mục sống" cho thấy sự tiếp nối của những vất vả, hi sinh trong gia đình.

Tình yêu thương con của mẹ được thể hiện một cách chân thành và giản dị qua những hành động nhỏ bé: "tôi là mồi mòn chờ đợi thứ năm / may mắn được trở về bên mẹ / tôi đi và bão nổi dội mong dit chân của tôi." Sự mong ngóng, lo lắng của mẹ dành cho con được diễn tả một cách tinh tế qua hình ảnh "bão nổi dội mong dit chân của tôi." Ngay cả khi con đã trưởng thành, mẹ vẫn luôn dõi theo, âm thầm chịu đựng những nỗi vất vả: "đông đêm cũng lên tôi mẹ khóc / dù vẻ sau đôi mắt bi loà / mẹ thương tôi không có đàn bà / mẹ lo mẹ chết đi." Nỗi lo lắng cho con khi không có người chăm sóc khi mẹ không còn nữa là một biểu hiện sâu sắc của tình mẫu tử thiêng liêng.

Những hình ảnh cuối bài thơ càng làm nổi bật sự tần tảo và tình yêu thương vô điều kiện của mẹ: "ai người thức nổi, cơm cháo / cằn nhằn từng nghĩa này / có đủ vững vàng mưa bão / đèn, lửa xóm giềng / chẳng ấm nổi gối chân." Mẹ không chỉ lo lắng về vật chất mà còn cả tinh thần, luôn âm thầm chịu đựng những khó khăn để con được bình yên. Hình ảnh "tôi gắng đùa vui / mong mẹ chút yên lòng / mẹ yêu con ơi / không chỉ là mẹ của con" là lời đáp lại đầy yêu thương và trân trọng của người con dành cho mẹ.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do với ngôn ngữ giản dị, chân thật, gần gũi với lời ăn tiếng nói hàng ngày. Các hình ảnh thơ được lựa chọn một cách chọn lọc, giàu sức gợi cảm và mang đậm dấu ấn cá nhân của tác giả. Việc sử dụng các biện pháp tu từ như ẩn dụ ("còng hóa thuyền"), so sánh ngầm ("dưa trái thứ hai / đã bằng hết Trường Sơn") đã tăng thêm tính biểu cảm và gợi hình cho bài thơ. Giọng điệu thơ khi thì trầm lắng, suy tư, khi thì nghẹn ngào, xúc động, thể hiện chân thực dòng chảy cảm xúc của người con. Bố cục bài thơ mạch lạc, đi theo dòng hồi ức và tình cảm, tạo nên một sự liền mạch và thống nhất.

Tóm lại, "Chuyện của mẹ" là một bài thơ cảm động, lay động lòng người bởi nội dung chân thực, sâu sắc và nghệ thuật biểu đạt tinh tế. Bài thơ không chỉ là lời tri ân, tưởng nhớ người mẹ mà còn là tiếng lòng của mỗi người con về tình mẫu tử thiêng liêng và bất diệt.


Câu 1. Thể văn bản: tản văn/tùy bút (trình bày suy nghĩ, cảm xúc cá nhân).

Câu 2. Văn đề: sự vô tình, thờ ơ, thiếu thấu hiểu giữa con người trong xã hội hiện đại.

Câu 3. Bằng chứng:

* Hình ảnh tương phản: "Đèn khoe... Trăng khoe..."

* Câu hỏi tu từ: Gợi suy ngẫm về sự khác biệt, khó khăn trong hiểu biết.

* Lý lẽ triết lý: Nhận xét về bản chất sự hiểu biết và vô tình.

Câu 4. Mục đích và nội dung:

* Mục đích: Thức tỉnh sự quan tâm, đồng cảm.

* Nội dung: Suy tư về sự vô tình và gợi mở về lòng trắc ẩn.

Câu 5. Nhận xét cách lập luận: tự do, cảm xúc, giàu hình ảnh, triển khai theo dòng suy tư cá nhân, ngôn ngữ trữ tình, gợi mở.


Câu 1. Thể văn bản: tản văn/tùy bút (trình bày suy nghĩ, cảm xúc cá nhân).

Câu 2. Văn đề: sự vô tình, thờ ơ, thiếu thấu hiểu giữa con người trong xã hội hiện đại.

Câu 3. Bằng chứng:

* Hình ảnh tương phản: "Đèn khoe... Trăng khoe..."

* Câu hỏi tu từ: Gợi suy ngẫm về sự khác biệt, khó khăn trong hiểu biết.

* Lý lẽ triết lý: Nhận xét về bản chất sự hiểu biết và vô tình.

Câu 4. Mục đích và nội dung:

* Mục đích: Thức tỉnh sự quan tâm, đồng cảm.

* Nội dung: Suy tư về sự vô tình và gợi mở về lòng trắc ẩn.

Câu 5. Nhận xét cách lập luận: tự do, cảm xúc, giàu hình ảnh, triển khai theo dòng suy tư cá nhân, ngôn ngữ trữ tình, gợi mở.



Câu 1. Đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận về vẻ đẹp của con người Pa Dí được thể hiện trong đoạn trích ở phần đọc hiểu.

Đoạn trích thơ vẽ nên một bức tranh độc đáo và ấn tượng về vẻ đẹp của con người Pa Dí, một vẻ đẹp hòa quyện giữa sự mạnh mẽ, thuần phác và sự khéo léo, tinh tế. Hình ảnh "con trai trần trong mặt trời nắng cháy" gợi lên vẻ đẹp khỏe khoắn, rắn rỏi, không ngại gian khổ, luôn đối diện trực tiếp với thiên nhiên khắc nghiệt. Thậm chí, sự mạnh mẽ ấy còn được cường điệu hóa qua chi tiết "ép đá xanh thành rượu uống hằng ngày," một hình ảnh vừa lãng mạn vừa thể hiện ý chí chinh phục tự nhiên phi thường.

Bên cạnh vẻ đẹp cường tráng của người con trai, vẻ đẹp của người con gái Pa Dí lại mang một sắc thái dịu dàng, đảm đang. Hình ảnh "con gái đẹp trong sương giá đồng sang" gợi lên vẻ đẹp thanh khiết, duyên dáng, không hề bị khuất phục bởi sự khắc nghiệt của thời tiết. Sự khéo léo, tỉ mỉ của họ được thể hiện qua hành động "tước vỏ cây thêu áo đẹp năm tháng," cho thấy đôi bàn tay tài hoa và sự gắn bó sâu sắc với những giá trị văn hóa truyền thống.

Không chỉ vậy, đoạn thơ còn khắc họa sức mạnh nội tại và tinh thần chinh phục của cả cộng đồng Pa Dí qua những hình ảnh "biết gọi gió, gọi mưa, gọi nắng" và "chặn suối, ngăn sông, bắt nước ngược dòng." Đây là những biện pháp nhân hóa và phóng đại đầy ấn tượng, thể hiện sự hòa hợp với thiên nhiên đồng thời khẳng định ý chí mạnh mẽ, khả năng làm chủ và thay đổi tự nhiên của con người nơi đây. Tóm lại, vẻ đẹp của con người Pa Dí trong đoạn trích là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp ngoại hình khỏe khoắn, sự khéo léo tinh tế và một tinh thần mạnh mẽ, kiên cường, luôn gắn bó và chinh phục thiên nhiên.

Câu 2. Bài văn (khoảng 200 chữ) trình bày ý kiến của anh/chị về tinh thần dám đổi mới của thế hệ trẻ hiện nay.

Trong bối cảnh thế giới không ngừng biến đổi, tinh thần dám đổi mới trở thành một yếu tố then chốt, đặc biệt đối với thế hệ trẻ - những chủ nhân tương lai của đất nước. Thế hệ trẻ ngày nay được trang bị kiến thức, công nghệ và sự tiếp cận đa dạng với thông tin, tạo điều kiện thuận lợi cho việc nảy sinh những ý tưởng sáng tạo và đột phá. Tinh thần dám nghĩ dám làm, không ngại thử thách và chấp nhận rủi ro chính là động lực mạnh mẽ để họ khám phá những lĩnh vực mới, tìm ra những giải pháp tiên tiến cho các vấn đề của xã hội.

Tuy nhiên, tinh thần đổi mới không chỉ dừng lại ở việc tạo ra những điều mới mẻ mà còn bao hàm sự sẵn sàng thay đổi tư duy, phá vỡ những lối mòn cũ kỹ và thích ứng linh hoạt với những biến động của thời đại. Thế hệ trẻ cần trang bị cho mình tư duy phản biện, khả năng học hỏi không ngừng và một trái tim nhiệt huyết để theo đuổi những ý tưởng sáng tạo. Đồng thời, sự đổi mới cần đi đôi với trách nhiệm xã hội, hướng đến những giá trị nhân văn và sự phát triển bền vững của cộng đồng.

Mặc dù vẫn còn những rào cản và thách thức, nhưng với sự năng động, sáng tạo và khát khao cống hiến, thế hệ trẻ Việt Nam hoàn toàn có đủ tiềm năng để khơi dậy và phát huy mạnh mẽ tinh thần dám đổi mới. Đây không chỉ là chìa khóa để mở ra những cơ hội phát triển cho bản thân mà còn là động lực quan trọng để xây dựng một tương lai tươi sáng và thịnh vượng cho đất nước.


Câu 1. Thể thơ: thơ tự do (số tiếng và cách gieo vần không theo quy luật cố định).

Câu 2. Dòng thơ nói về vẻ đẹp con trai, con gái:

* Con trai trần trong mặt trời nắng cháy

* Ép đá xanh thành rượu uống hằng ngày (vẻ đẹp mạnh mẽ, kiên cường của con trai)

* Con gái đẹp trong sương giá đồng sang

* Tước vỏ cây thêu áo đẹp năm tháng (vẻ đẹp dịu dàng, khéo léo của con gái)

Câu 3. Biện pháp tu từ và tác dụng:

* Biết gọi gió, gọi mưa, gọi nắng: Nhân hóa. Tác dụng: Thể hiện sức mạnh phi thường, sự hòa hợp với thiên nhiên của con người.

* Chặn suối, ngăn sông, bắt nước ngược dòng: Phóng đại. Tác dụng: Nhấn mạnh ý chí chinh phục thiên nhiên, sức mạnh to lớn của con người.

Câu 4. Tình cảm, cảm xúc của tác giả: Ngợi ca vẻ đẹp, sức mạnh, sự gắn bó với thiên nhiên và ý chí kiên cường của con người dân tộc Pa Di.

Câu 5. Bài học cho bản thân: Trân trọng vẻ đẹp và sức mạnh của con người, học hỏi tinh thần vượt khó, hòa mình với thiên nhiên.


câu 1 :

Câu nói sâu sắc của nhà văn Mark Twain: "Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận về những việc bạn đã không làm hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây neo, nhổ neo và rời bến đỗ an toàn. Hãy đón lấy đoạn gió, khám phá và trình bày suy nghĩ của em về nhận định trên," mở ra một chân trời suy ngẫm về giá trị của hành động và sự hối tiếc trong cuộc đời mỗi người. Nhận định này không chỉ đơn thuần là một lời khuyên mà còn là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống.

Mark Twain chỉ ra rằng, theo dòng chảy khắc nghiệt của thời gian, những điều khiến chúng ta day dứt không nguôi thường không phải là những vấp ngã, sai lầm do dám dấn thân, mà chính là những cơ hội đã trôi qua trong tiếc nuối vì sự chần chừ, nỗi sợ hãi vô hình. "Bến đỗ an toàn" mà chúng ta bám víu có thể mang lại sự ổn định nhất thời, nhưng đồng thời cũng giam cầm tiềm năng và giới hạn những trải nghiệm phong phú mà cuộc sống ban tặng.

Lời kêu gọi "tháo dây neo, nhổ neo và rời bến đỗ an toàn" là một lời thúc giục mạnh mẽ hướng tới sự chủ động, dám nghĩ dám làm. "Đoạn gió" tượng trưng cho những thử thách, những điều bất ngờ, thậm chí là những khó khăn trên hành trình khám phá. Việc "đón lấy đoạn gió" không chỉ là chấp nhận mà còn là tinh thần sẵn sàng đương đầu, học hỏi và trưởng thành từ những trải nghiệm đó. Cuối cùng, việc "trình bày suy nghĩ" là quá trình tự vấn, chiêm nghiệm để rút ra những bài học cá nhân, làm giàu thêm vốn sống và định hình nhân cách. Câu nói của Mark Twain là một nguồn động lực lớn lao, khuyến khích mỗi người hãy sống một cuộc đời không hối tiếc, dám mơ ước, dám hành động và không ngừng khám phá những giới hạn của bản thân.

câu 2 :

Đoạn trích khắc họa hình ảnh người mẹ trong một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ, gợi lên một nỗi buồn man mác và sự thiếu vắng. Căn nhà cũ kỹ, "vẫn bốn bề yên lặng, không có bóng người," như chính tâm trạng cô đơn, trống trải của người mẹ khi con cái đi xa. Chi tiết "mái gianh xao xác hơn" có thể là một ẩn dụ về sự tàn phai, hao mòn theo thời gian và những lo toan vất vả mà người mẹ phải gánh chịu.

Sự tần tảo, vất vả của người mẹ được thể hiện qua những chi tiết giản dị nhưng đầy sức gợi. Hình ảnh "bà cụ già đi nhiều, nhưng vẫn mặc cái bộ áo cũ kỹ như mấy năm về trước" không chỉ cho thấy sự tiết kiệm, giản dị mà còn có thể ngầm chỉ sự khó khăn, thiếu thốn trong cuộc sống của bà. Dường như, mọi ưu tiên của người mẹ đều dành cho con cái, còn bản thân bà chấp nhận những điều đơn sơ nhất. Tiếng "guồng dịu dị" quen thuộc, tiếng "gió lay thong thả và chậm hơn trước" tạo nên một âm thanh đều đặn, buồn bã, như nhịp điệu chậm rãi của cuộc đời người mẹ trong sự cô đơn.

Tuy nhiên, vượt lên trên sự vất vả, điều nổi bật nhất ở nhân vật người mẹ chính là tình thương con sâu sắc và nỗi nhớ con da diết. Câu hỏi đầu tiên khi bà bước vào nhà: "Con đã về đấy ư?" là một tiếng gọi đầy mong chờ, khát khao. Việc "ưa nước mắt" khi không thấy con cho thấy sự nhạy cảm, yếu mềm và tình yêu thương con vô bờ bến. Sự vắng mặt của con đã trở thành một nỗi trống vắng lớn trong căn nhà và trong cả trái tim người mẹ.

Trong cuộc đối thoại ngắn ngủi với Tâm, tình thương và sự quan tâm của người mẹ càng được thể hiện rõ nét. Bà hỏi thăm sức khỏe của con ("bà vẫn được mạnh khỏe đấy chứ?") với một giọng nói "khản hơn," có lẽ vì xúc động hoặc vì tuổi già. Câu hỏi "Bà ở đây một mình thôi à?" của Tâm đã chạm đến nỗi cô đơn sâu kín của người mẹ. Sự "câm động đến nỗi không nói được" khi nghe câu hỏi này cho thấy sự nghẹn ngào, tủi thân khi phải sống một mình. Việc bà vội vàng nhắc đến "con Trịnh nó ở đây với tôi" như một sự an ủi, một lời giải thích xoa dịu nỗi lo lắng của con, đồng thời cũng thể hiện sự thiếu vắng những người thân yêu khác.

Sự quan tâm của người mẹ không chỉ dừng lại ở hiện tại mà còn hướng đến tương lai của con. Câu hỏi "Tôi tưởng có ta đi lấy chồng rồi" cho thấy bà luôn dõi theo cuộc sống và hạnh phúc của con. Khi nghe Tâm nhắc đến cô Trịnh, người mẹ nhớ mang máng về cô bé ngày xưa hay chơi với con, một chi tiết nhỏ nhưng ấm áp, thể hiện sự quan tâm đến những mối quan hệ xung quanh con. Cuộc đối thoại về việc cô Trịnh chưa lấy chồng ("Con bé đó hơi chát ở ý mà. Cũng có mấy đám hỏi, mà nó không chịu lấy") cho thấy sự thấu hiểu tính cách của những người xung quanh và sự tôn trọng quyết định của họ. Sự im lặng cuối câu có thể ẩn chứa những suy tư, lo lắng thầm kín của người mẹ về tương lai của những người thân yêu.

Tóm lại, nhân vật người mẹ trong đoạn trích hiện lên là một hình ảnh xúc động về sự tần tảo, đức hi sinh và tình yêu thương con vô bờ bến. Dù sống trong cảnh cô đơn, vất vả, bà vẫn giữ trọn vẹn những tình cảm sâu nặng dành cho gia đình. Hình ảnh người mẹ già yếu, sống trong căn nhà vắng vẻ, mòn mỏi chờ đợi con đã chạm đến những sợi dây tình cảm thiêng liêng trong lòng người đọc, gợi nhớ về những người mẹ Việt Nam tảo tần, giàu đức hi sinh và luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc cho con cái.


câu 1 :

Câu nói sâu sắc của nhà văn Mark Twain: "Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận về những việc bạn đã không làm hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây neo, nhổ neo và rời bến đỗ an toàn. Hãy đón lấy đoạn gió, khám phá và trình bày suy nghĩ của em về nhận định trên," mở ra một chân trời suy ngẫm về giá trị của hành động và sự hối tiếc trong cuộc đời mỗi người. Nhận định này không chỉ đơn thuần là một lời khuyên mà còn là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống.

Mark Twain chỉ ra rằng, theo dòng chảy khắc nghiệt của thời gian, những điều khiến chúng ta day dứt không nguôi thường không phải là những vấp ngã, sai lầm do dám dấn thân, mà chính là những cơ hội đã trôi qua trong tiếc nuối vì sự chần chừ, nỗi sợ hãi vô hình. "Bến đỗ an toàn" mà chúng ta bám víu có thể mang lại sự ổn định nhất thời, nhưng đồng thời cũng giam cầm tiềm năng và giới hạn những trải nghiệm phong phú mà cuộc sống ban tặng.

Lời kêu gọi "tháo dây neo, nhổ neo và rời bến đỗ an toàn" là một lời thúc giục mạnh mẽ hướng tới sự chủ động, dám nghĩ dám làm. "Đoạn gió" tượng trưng cho những thử thách, những điều bất ngờ, thậm chí là những khó khăn trên hành trình khám phá. Việc "đón lấy đoạn gió" không chỉ là chấp nhận mà còn là tinh thần sẵn sàng đương đầu, học hỏi và trưởng thành từ những trải nghiệm đó. Cuối cùng, việc "trình bày suy nghĩ" là quá trình tự vấn, chiêm nghiệm để rút ra những bài học cá nhân, làm giàu thêm vốn sống và định hình nhân cách. Câu nói của Mark Twain là một nguồn động lực lớn lao, khuyến khích mỗi người hãy sống một cuộc đời không hối tiếc, dám mơ ước, dám hành động và không ngừng khám phá những giới hạn của bản thân.

câu 2 :

Đoạn trích khắc họa hình ảnh người mẹ trong một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ, gợi lên một nỗi buồn man mác và sự thiếu vắng. Căn nhà cũ kỹ, "vẫn bốn bề yên lặng, không có bóng người," như chính tâm trạng cô đơn, trống trải của người mẹ khi con cái đi xa. Chi tiết "mái gianh xao xác hơn" có thể là một ẩn dụ về sự tàn phai, hao mòn theo thời gian và những lo toan vất vả mà người mẹ phải gánh chịu.

Sự tần tảo, vất vả của người mẹ được thể hiện qua những chi tiết giản dị nhưng đầy sức gợi. Hình ảnh "bà cụ già đi nhiều, nhưng vẫn mặc cái bộ áo cũ kỹ như mấy năm về trước" không chỉ cho thấy sự tiết kiệm, giản dị mà còn có thể ngầm chỉ sự khó khăn, thiếu thốn trong cuộc sống của bà. Dường như, mọi ưu tiên của người mẹ đều dành cho con cái, còn bản thân bà chấp nhận những điều đơn sơ nhất. Tiếng "guồng dịu dị" quen thuộc, tiếng "gió lay thong thả và chậm hơn trước" tạo nên một âm thanh đều đặn, buồn bã, như nhịp điệu chậm rãi của cuộc đời người mẹ trong sự cô đơn.

Tuy nhiên, vượt lên trên sự vất vả, điều nổi bật nhất ở nhân vật người mẹ chính là tình thương con sâu sắc và nỗi nhớ con da diết. Câu hỏi đầu tiên khi bà bước vào nhà: "Con đã về đấy ư?" là một tiếng gọi đầy mong chờ, khát khao. Việc "ưa nước mắt" khi không thấy con cho thấy sự nhạy cảm, yếu mềm và tình yêu thương con vô bờ bến. Sự vắng mặt của con đã trở thành một nỗi trống vắng lớn trong căn nhà và trong cả trái tim người mẹ.

Trong cuộc đối thoại ngắn ngủi với Tâm, tình thương và sự quan tâm của người mẹ càng được thể hiện rõ nét. Bà hỏi thăm sức khỏe của con ("bà vẫn được mạnh khỏe đấy chứ?") với một giọng nói "khản hơn," có lẽ vì xúc động hoặc vì tuổi già. Câu hỏi "Bà ở đây một mình thôi à?" của Tâm đã chạm đến nỗi cô đơn sâu kín của người mẹ. Sự "câm động đến nỗi không nói được" khi nghe câu hỏi này cho thấy sự nghẹn ngào, tủi thân khi phải sống một mình. Việc bà vội vàng nhắc đến "con Trịnh nó ở đây với tôi" như một sự an ủi, một lời giải thích xoa dịu nỗi lo lắng của con, đồng thời cũng thể hiện sự thiếu vắng những người thân yêu khác.

Sự quan tâm của người mẹ không chỉ dừng lại ở hiện tại mà còn hướng đến tương lai của con. Câu hỏi "Tôi tưởng có ta đi lấy chồng rồi" cho thấy bà luôn dõi theo cuộc sống và hạnh phúc của con. Khi nghe Tâm nhắc đến cô Trịnh, người mẹ nhớ mang máng về cô bé ngày xưa hay chơi với con, một chi tiết nhỏ nhưng ấm áp, thể hiện sự quan tâm đến những mối quan hệ xung quanh con. Cuộc đối thoại về việc cô Trịnh chưa lấy chồng ("Con bé đó hơi chát ở ý mà. Cũng có mấy đám hỏi, mà nó không chịu lấy") cho thấy sự thấu hiểu tính cách của những người xung quanh và sự tôn trọng quyết định của họ. Sự im lặng cuối câu có thể ẩn chứa những suy tư, lo lắng thầm kín của người mẹ về tương lai của những người thân yêu.

Tóm lại, nhân vật người mẹ trong đoạn trích hiện lên là một hình ảnh xúc động về sự tần tảo, đức hi sinh và tình yêu thương con vô bờ bến. Dù sống trong cảnh cô đơn, vất vả, bà vẫn giữ trọn vẹn những tình cảm sâu nặng dành cho gia đình. Hình ảnh người mẹ già yếu, sống trong căn nhà vắng vẻ, mòn mỏi chờ đợi con đã chạm đến những sợi dây tình cảm thiêng liêng trong lòng người đọc, gợi nhớ về những người mẹ Việt Nam tảo tần, giàu đức hi sinh và luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc cho con cái.