

Nguyễn Thị Hậu
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Đoạn trích được viết theo ngôi kể thứ nhất (người kể chuyện xưng "tôi"). Câu 2. Lời dẫn trực tiếp: “Em đừng buồn. Anh mà ở lại thì anh không đi được nữa. Thôi nào con, cho bố đi nào.” Lời người kể chuyện: "Cha chuyền tay trao con gái cho vợ rồi quay gót." Câu 3. Câu văn thể hiện sự dứt khoát, kiên định của người cha. Ông hiểu trách nhiệm của mình với Tổ quốc, dù tình cảm cha con sâu nặng nhưng vẫn phải kìm nén để hoàn thành nhiệm vụ. Sự hy sinh và lòng kiên trì của ông khiến người đọc cảm nhận được hình ảnh một người cha giàu tình yêu thương nhưng cũng đầy bản lĩnh và trách nhiệm. Câu 4. Biện pháp tu từ: Liệt kê ("sợ tai nạn giao thông, sợ con hư hỏng, sợ vợ làm ăn đổ bể"). Tác dụng: Nhấn mạnh sự lo lắng thường trực của người cha, cho thấy ông là người tận tụy, luôn quan tâm và trách nhiệm với gia đình. Câu 5. Em đồng tình với cách giáo dục của người cha. Dù có phần nghiêm khắc và lo lắng nhiều, nhưng điều đó xuất phát từ tình yêu thương và trách nhiệm của một người từng trải. Sự giáo dục của cha giúp con cái hiểu được giá trị của kỷ luật, sự cố gắng và biết trân trọng gia đình. Tuy nhiên, em cũng nghĩ rằng bên cạnh sự nghiêm khắc, cần có sự thấu hiểu và chia sẻ để con cái phát triển toàn diện hơn.
Câu 1. Truyện được kể theo ngôi thứ ba. Câu 2. Sự cẩu thả trong văn chương sẽ tạo nên những tác phẩm vô vị, nhạt nhẽo, chỉ gợi những tình cảm hời hợt, diễn đạt những ý tưởng tầm thường, không mang lại giá trị nghệ thuật hoặc sự đổi mới cho văn học. Câu 3. Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu là liệt kê ("đọc, ngẫm nghĩ, tìm tòi, nhận xét và suy tưởng"). Tác dụng: Nhấn mạnh quá trình làm việc nghiêm túc, đam mê và khát vọng lớn lao của nhân vật Hộ đối với nghệ thuật trước khi bị cuộc sống cơm áo gạo tiền chi phối. Câu 4. Nhân vật Hộ là người giàu khát vọng, đam mê văn chương và mong muốn sáng tạo ra những tác phẩm có giá trị. Tuy nhiên, vì gánh nặng gia đình, Hộ buộc phải viết một cách cẩu thả để kiếm tiền, dẫn đến sự giằng xé nội tâm, dằn vặt và tự khinh ghét bản thân. Câu 5. Em đồng ý với ý kiến này vì văn chương chân chính không phải là sự lặp lại hay sao chép mà cần có sự sáng tạo, khám phá những điều mới mẻ, mang lại giá trị tư tưởng và nghệ thuật cho người đọc. Một tác phẩm có giá trị phải phản ánh những góc nhìn sâu sắc, mới lạ, giúp nâng cao nhận thức và cảm xúc của con người, chứ không chỉ đơn thuần là viết theo khuôn mẫu sẵn có.
Câu 1. Truyện được kể theo ngôi thứ ba. Câu 2. Sự cẩu thả trong văn chương sẽ tạo nên những tác phẩm vô vị, nhạt nhẽo, chỉ gợi những tình cảm hời hợt, diễn đạt những ý tưởng tầm thường, không mang lại giá trị nghệ thuật hoặc sự đổi mới cho văn học. Câu 3. Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu là liệt kê ("đọc, ngẫm nghĩ, tìm tòi, nhận xét và suy tưởng"). Tác dụng: Nhấn mạnh quá trình làm việc nghiêm túc, đam mê và khát vọng lớn lao của nhân vật Hộ đối với nghệ thuật trước khi bị cuộc sống cơm áo gạo tiền chi phối. Câu 4. Nhân vật Hộ là người giàu khát vọng, đam mê văn chương và mong muốn sáng tạo ra những tác phẩm có giá trị. Tuy nhiên, vì gánh nặng gia đình, Hộ buộc phải viết một cách cẩu thả để kiếm tiền, dẫn đến sự giằng xé nội tâm, dằn vặt và tự khinh ghét bản thân. Câu 5. Em đồng ý với ý kiến này vì văn chương chân chính không phải là sự lặp lại hay sao chép mà cần có sự sáng tạo, khám phá những điều mới mẻ, mang lại giá trị tư tưởng và nghệ thuật cho người đọc. Một tác phẩm có giá trị phải phản ánh những góc nhìn sâu sắc, mới lạ, giúp nâng cao nhận thức và cảm xúc của con người, chứ không chỉ đơn thuần là viết theo khuôn mẫu sẵn có.