

Ngọ Văn Nghĩa
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Văn bản trên thuộc kiểu văn bản nghị luận xã hội. Dấu hiệu nhận biết là tác giả nêu ra một vấn đề xã hội (việc sử dụng chữ nước ngoài và chữ Việt trên bảng hiệu, báo chí), phân tích và đưa ra quan điểm, suy nghĩ của mình về vấn đề đó.
Câu 2. Vấn đề được đề cập đến trong văn bản là sự thiếu coi trọng chữ Việt, thể hiện qua việc sử dụng chữ nước ngoài (chủ yếu là tiếng Anh) lấn át chữ Việt trên các bảng hiệu và trong báo chí ở Việt Nam, so sánh với cách Hàn Quốc đề cao chữ viết của họ.
Câu 3. Để làm sáng tỏ cho luận điểm, tác giả đã đưa ra những lí lẽ và bằng chứng sau:
- So sánh với Hàn Quốc:
- Bảng hiệu: Ở Hàn Quốc, chữ Hàn Quốc luôn được viết to và nổi bật hơn chữ nước ngoài (nếu có và được viết nhỏ hơn). Ngược lại, ở một vài thành phố của Việt Nam, chữ nước ngoài lại lớn hơn chữ Việt trên cả các cơ sở của ta, gây cảm giác như lạc sang nước khác.
- Báo chí: Báo chí Hàn Quốc phát hành trong nước hầu như không có trang tóm tắt bằng tiếng nước ngoài (trừ một số tạp chí chuyên ngành có mục lục). Trong khi đó, nhiều tờ báo ở Việt Nam lại có "mốt" tóm tắt bài chính bằng tiếng nước ngoài ở trang cuối, gây thiệt thòi cho độc giả trong nước.
- Lí lẽ: Cách Hàn Quốc sử dụng chữ viết thể hiện thái độ tự trọng của một quốc gia khi mở cửa với thế giới. Tác giả ngầm đặt ra câu hỏi liệu Việt Nam có nên suy ngẫm về điều này.
Câu 4.
- Thông tin khách quan: "Vừa ở Xơ-un (Hàn Quốc) về nước, đi công tác ở một số thành phố..." (Đây là một sự kiện, một trải nghiệm thực tế của tác giả).
- Ý kiến chủ quan: "Trong khi đó thì ở một vài thành phố của ta, nhìn vào đâu cũng thấy tiếng Anh, có bảng hiệu của các cơ sở của ta hẳn hoi mà chữ nước ngoài phải lớn hơn cả chữ Việt, có lúc ngỡ ngàng tưởng như mình lạc sang một nước khác." (Câu này thể hiện cảm xúc ngạc nhiên, có phần không hài lòng của tác giả về tình trạng sử dụng chữ nước ngoài ở Việt Nam).
Câu 5. Cách lập luận của tác giả khá chặt chẽ và thuyết phục. Tác giả sử dụng phương pháp so sánh đối chiếu giữa tình hình sử dụng chữ viết ở Hàn Quốc và Việt Nam để làm nổi bật vấn đề. Những bằng chứng được đưa ra cụ thể, dễ hình dung, giúp người đọc thấy rõ sự khác biệt và suy ngẫm về thực trạng ở Việt Nam. Việc kết thúc bằng một câu hỏi gợi mở "Phải chăng, đó cũng là thái độ tự trọng của một quốc gia khi mở cửa với bên ngoài, mà ta nên suy ngẫm" tạo được dư âm và khơi gợi suy nghĩ cho người đọc