

Nguyễn Huyền Trang
Giới thiệu về bản thân



































Theo Darwin, trong quần thể hươu ban đầu có sự biến dị di truyền tự nhiên, một số cá thể có cổ dài hơn một chút so với các cá thể khác. Khi nguồn thức ăn ở tầng thấp cạn kiệt, những con hươu cổ dài có lợi thế trong việc tiếp cận lá cây trên cao, nên sống sót tốt hơn và sinh sản nhiều hơn. Qua nhiều thế hệ, đặc điểm cổ dài được giữ lại và ngày càng phổ biến, dẫn đến sự hình thành loài hươu cổ cao như hiện nay.
Theo Darwin, trong quần thể hươu ban đầu có sự biến dị di truyền tự nhiên, một số cá thể có cổ dài hơn một chút so với các cá thể khác. Khi nguồn thức ăn ở tầng thấp cạn kiệt, những con hươu cổ dài có lợi thế trong việc tiếp cận lá cây trên cao, nên sống sót tốt hơn và sinh sản nhiều hơn. Qua nhiều thế hệ, đặc điểm cổ dài được giữ lại và ngày càng phổ biến, dẫn đến sự hình thành loài hươu cổ cao như hiện nay.
Theo Darwin, trong quần thể hươu ban đầu có sự biến dị di truyền tự nhiên, một số cá thể có cổ dài hơn một chút so với các cá thể khác. Khi nguồn thức ăn ở tầng thấp cạn kiệt, những con hươu cổ dài có lợi thế trong việc tiếp cận lá cây trên cao, nên sống sót tốt hơn và sinh sản nhiều hơn. Qua nhiều thế hệ, đặc điểm cổ dài được giữ lại và ngày càng phổ biến, dẫn đến sự hình thành loài hươu cổ cao như hiện nay.
Câu 1:
Giữ gìn sự trong sáng của ngôn ngữ dân tộc là một nhiệm vụ thiêng liêng của mỗi người Việt Nam. Ngôn ngữ là linh hồn của dân tộc, là phương tiện truyền tải tư tưởng, tình cảm và bản sắc văn hóa. Tiếng Việt trong sáng giúp chúng ta giao tiếp hiệu quả, giữ gìn sự phong phú, độc đáo của văn hóa dân tộc. Tuy nhiên, hiện nay có thực trạng nhiều bạn trẻ lạm dụng tiếng nước ngoài, sử dụng ngôn từ lệch chuẩn trên mạng xã hội, làm mai một vẻ đẹp vốn có của tiếng Việt. Nguyên nhân có thể do ảnh hưởng của toàn cầu hóa, tâm lý sính ngoại và thiếu ý thức giữ gìn tiếng mẹ đẻ. Hậu quả là ngôn ngữ bị lai căng, mất đi sự trong sáng và có thể ảnh hưởng đến tư duy, đạo đức của giới trẻ. Một số người cho rằng việc vay mượn ngôn ngữ là cần thiết để hội nhập, tuy nhiên điều đó chỉ nên xảy ra ở mức độ phù hợp. Giải pháp là cần giáo dục ý thức gìn giữ tiếng Việt cho học sinh, kiểm soát ngôn ngữ truyền thông và khuyến khích sử dụng tiếng Việt đúng chuẩn. Là học sinh, em luôn cố gắng rèn luyện cách dùng từ chuẩn mực để góp phần bảo vệ vẻ đẹp của tiếng Việt.
Câu 2:
Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của Phạm Văn Tình là một khúc ca tự hào, xúc động về vẻ đẹp của tiếng Việt – tiếng nói thiêng liêng, gắn bó máu thịt với lịch sử, văn hóa và tâm hồn dân tộc Việt Nam. Tác phẩm không chỉ khơi dậy tình yêu tiếng mẹ đẻ mà còn thể hiện một cách sinh động mối liên hệ giữa tiếng Việt với quá khứ hào hùng và hiện tại tươi mới của đất nước.
Về nội dung, bài thơ ngợi ca truyền thống lâu đời và vai trò đặc biệt của tiếng Việt trong đời sống dân tộc. Tác giả mở đầu bằng những hình ảnh đậm chất sử thi như “mang gươm mở cõi”, “hàm Cổ Loa”, “Bài Hịch”, “Truyện Kiều”,… cho thấy tiếng Việt đã đồng hành cùng dân tộc qua các thời kỳ dựng nước và giữ nước. Tiếng Việt không chỉ là phương tiện giao tiếp, mà còn là nơi lưu giữ hồn thiêng sông núi, nơi truyền tải tinh thần yêu nước, nhân văn, nghĩa tình. Đồng thời, bài thơ cũng khắc họa tiếng Việt trong những hình ảnh bình dị, gần gũi của đời sống thường nhật: lời ru mẹ hát, câu chào ngày Tết, lời chúc đầu năm… Những hình ảnh đó vừa quen thuộc vừa đầy cảm xúc, giúp người đọc nhận ra vẻ đẹp muôn mặt của tiếng mẹ đẻ.
Về nghệ thuật, bài thơ được viết bằng thể thơ tự do, kết hợp linh hoạt giữa chất sử thi và trữ tình, mang lại giọng điệu vừa hào hùng vừa tha thiết. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ, biểu tượng như “bóng chim Lạc”, “nảy lộc đâm chồi”, “bánh chưng xanh”… làm cho bài thơ thêm sinh động, giàu màu sắc dân tộc. Việc lồng ghép quá khứ – hiện tại, truyền thống – hiện đại cũng giúp tác phẩm mang thông điệp rõ ràng: tiếng Việt hôm nay không chỉ kế thừa di sản mà còn đang “trẻ lại”, đổi mới, hòa nhập cùng thời đại.
Bài thơ là lời ngợi ca thiết tha dành cho tiếng Việt – linh hồn của dân tộc. Qua đó, Phạm Văn Tình gửi gắm thông điệp nhắc nhở mỗi người con đất Việt cần yêu quý, giữ gìn và phát huy vẻ đẹp trong sáng, giàu giá trị của ngôn ngữ mẹ đẻ như một phần cốt lõi của bản sắc dân tộc.
Câu 1:
Giữ gìn sự trong sáng của ngôn ngữ dân tộc là một nhiệm vụ thiêng liêng của mỗi người Việt Nam. Ngôn ngữ là linh hồn của dân tộc, là phương tiện truyền tải tư tưởng, tình cảm và bản sắc văn hóa. Tiếng Việt trong sáng giúp chúng ta giao tiếp hiệu quả, giữ gìn sự phong phú, độc đáo của văn hóa dân tộc. Tuy nhiên, hiện nay có thực trạng nhiều bạn trẻ lạm dụng tiếng nước ngoài, sử dụng ngôn từ lệch chuẩn trên mạng xã hội, làm mai một vẻ đẹp vốn có của tiếng Việt. Nguyên nhân có thể do ảnh hưởng của toàn cầu hóa, tâm lý sính ngoại và thiếu ý thức giữ gìn tiếng mẹ đẻ. Hậu quả là ngôn ngữ bị lai căng, mất đi sự trong sáng và có thể ảnh hưởng đến tư duy, đạo đức của giới trẻ. Một số người cho rằng việc vay mượn ngôn ngữ là cần thiết để hội nhập, tuy nhiên điều đó chỉ nên xảy ra ở mức độ phù hợp. Giải pháp là cần giáo dục ý thức gìn giữ tiếng Việt cho học sinh, kiểm soát ngôn ngữ truyền thông và khuyến khích sử dụng tiếng Việt đúng chuẩn. Là học sinh, em luôn cố gắng rèn luyện cách dùng từ chuẩn mực để góp phần bảo vệ vẻ đẹp của tiếng Việt.
Câu 2:
Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của Phạm Văn Tình là một khúc ca tự hào, xúc động về vẻ đẹp của tiếng Việt – tiếng nói thiêng liêng, gắn bó máu thịt với lịch sử, văn hóa và tâm hồn dân tộc Việt Nam. Tác phẩm không chỉ khơi dậy tình yêu tiếng mẹ đẻ mà còn thể hiện một cách sinh động mối liên hệ giữa tiếng Việt với quá khứ hào hùng và hiện tại tươi mới của đất nước.
Về nội dung, bài thơ ngợi ca truyền thống lâu đời và vai trò đặc biệt của tiếng Việt trong đời sống dân tộc. Tác giả mở đầu bằng những hình ảnh đậm chất sử thi như “mang gươm mở cõi”, “hàm Cổ Loa”, “Bài Hịch”, “Truyện Kiều”,… cho thấy tiếng Việt đã đồng hành cùng dân tộc qua các thời kỳ dựng nước và giữ nước. Tiếng Việt không chỉ là phương tiện giao tiếp, mà còn là nơi lưu giữ hồn thiêng sông núi, nơi truyền tải tinh thần yêu nước, nhân văn, nghĩa tình. Đồng thời, bài thơ cũng khắc họa tiếng Việt trong những hình ảnh bình dị, gần gũi của đời sống thường nhật: lời ru mẹ hát, câu chào ngày Tết, lời chúc đầu năm… Những hình ảnh đó vừa quen thuộc vừa đầy cảm xúc, giúp người đọc nhận ra vẻ đẹp muôn mặt của tiếng mẹ đẻ.
Về nghệ thuật, bài thơ được viết bằng thể thơ tự do, kết hợp linh hoạt giữa chất sử thi và trữ tình, mang lại giọng điệu vừa hào hùng vừa tha thiết. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ, biểu tượng như “bóng chim Lạc”, “nảy lộc đâm chồi”, “bánh chưng xanh”… làm cho bài thơ thêm sinh động, giàu màu sắc dân tộc. Việc lồng ghép quá khứ – hiện tại, truyền thống – hiện đại cũng giúp tác phẩm mang thông điệp rõ ràng: tiếng Việt hôm nay không chỉ kế thừa di sản mà còn đang “trẻ lại”, đổi mới, hòa nhập cùng thời đại.
Bài thơ là lời ngợi ca thiết tha dành cho tiếng Việt – linh hồn của dân tộc. Qua đó, Phạm Văn Tình gửi gắm thông điệp nhắc nhở mỗi người con đất Việt cần yêu quý, giữ gìn và phát huy vẻ đẹp trong sáng, giàu giá trị của ngôn ngữ mẹ đẻ như một phần cốt lõi của bản sắc dân tộc.