

Đào Khánh Linh
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 :
Đoạn thơ mở ra một không gian kí ức vừa thân thương vừa nhuốm màu hoài niệm về tuổi thơ và quê hương. Hình ảnh "Tôi đi về phía tuổi thơ" như một hành trình ngược dòng thời gian, nơi "giẫm lên dấu chân" của chính mình ngày trước. Những đứa bạn "rời lòng kiếm sống" gợi lên sự đổi thay của cuộc đời, trong khi "đất không đủ cho trái cây ruộng" khắc họa một hiện thực có phần khắc nghiệt của vùng quê. Dù vậy, bức tranh quê hương vẫn hiện lên với vẻ đẹp bình dị, nên thơ qua hình ảnh "mồ hôi chẳng hóa thành bất cơm no" ẩn chứa sự tần tảo, lam lũ, và âm thanh "thiếu nữ bây giờ không còn hát dân ca" gợi một chút tiếc nuối cho những giá trị văn hóa đang dần phai nhạt.Nghệ thuật của đoạn thơ thể hiện rõ qua việc sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi. Các hình ảnh thơ vừa cụ thể (dấu chân, trái cây ruộng, bát cơm) vừa mang tính biểu tượng (phía tuổi thơ, lòng kiếm sống). Nhịp điệu chậm rãi, trầm lắng cùng với vần chân "no - ca - nữa - mọc - xưa" tạo nên một âm hưởng nhẹ nhàng, da diết. Đặc biệt, câu thơ "Cánh đồng lặng gió nhớ chen chúc mọc" với phép nhân hóa "nhớ" đã thổi hồn vào cảnh vật, gợi lên sự gắn bó sâu sắc với quê hương. Đoạn thơ khép lại với "Tôi đi về phía lặng" và "Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy...", một sự tương phản đầy day dứt giữa chốn đô thị và những ký ức thôn quê còn vương vấn.
Câu 1 :
Đoạn thơ mở ra một không gian kí ức vừa thân thương vừa nhuốm màu hoài niệm về tuổi thơ và quê hương. Hình ảnh "Tôi đi về phía tuổi thơ" như một hành trình ngược dòng thời gian, nơi "giẫm lên dấu chân" của chính mình ngày trước. Những đứa bạn "rời lòng kiếm sống" gợi lên sự đổi thay của cuộc đời, trong khi "đất không đủ cho trái cây ruộng" khắc họa một hiện thực có phần khắc nghiệt của vùng quê. Dù vậy, bức tranh quê hương vẫn hiện lên với vẻ đẹp bình dị, nên thơ qua hình ảnh "mồ hôi chẳng hóa thành bất cơm no" ẩn chứa sự tần tảo, lam lũ, và âm thanh "thiếu nữ bây giờ không còn hát dân ca" gợi một chút tiếc nuối cho những giá trị văn hóa đang dần phai nhạt.Nghệ thuật của đoạn thơ thể hiện rõ qua việc sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi. Các hình ảnh thơ vừa cụ thể (dấu chân, trái cây ruộng, bát cơm) vừa mang tính biểu tượng (phía tuổi thơ, lòng kiếm sống). Nhịp điệu chậm rãi, trầm lắng cùng với vần chân "no - ca - nữa - mọc - xưa" tạo nên một âm hưởng nhẹ nhàng, da diết. Đặc biệt, câu thơ "Cánh đồng lặng gió nhớ chen chúc mọc" với phép nhân hóa "nhớ" đã thổi hồn vào cảnh vật, gợi lên sự gắn bó sâu sắc với quê hương. Đoạn thơ khép lại với "Tôi đi về phía lặng" và "Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy...", một sự tương phản đầy day dứt giữa chốn đô thị và những ký ức thôn quê còn vương vấn.
câu 1
Phương thức biểu đạt chính được sử dụng là Tự sự
Câu 2
tình huống của đoạn trích là : khi con trai của nhà chủ bắt Bào phải bắt được con chim vàng cho nó
câu 3
Đoạn trích được kể theo ngôi thứ 1
tác dụng làm nổi bật được câu chuyện