Phùng Thái An

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phùng Thái An
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt là một việc làm cần thiết và quan trọng đối với mỗi người dân Việt Nam. Tiếng Việt không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là linh hồn của văn hóa dân tộc, là nơi thể hiện tư tưởng, tình cảm và bản sắc của người Việt. Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện nay, nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, đang sử dụng tiếng Việt pha tạp tiếng nước ngoài, viết sai chính tả, dùng từ không đúng ngữ cảnh. Điều đó khiến tiếng Việt dần mất đi vẻ đẹp vốn có và ảnh hưởng đến sự phát triển văn hóa. Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, mỗi người cần có ý thức sử dụng tiếng mẹ đẻ một cách đúng đắn, cẩn thận và trân trọng. Trong học tập và giao tiếp hằng ngày, học sinh chúng em cần rèn luyện kỹ năng viết, nói đúng, không chạy theo “mốt” dùng từ sai lệch. Giữ gìn tiếng Việt là giữ gìn linh hồn dân tộc, là góp phần xây dựng đất nước văn minh và giàu đẹp.

Câu 2:

Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của tác giả Phạm Văn Tình là lời ca ngợi vẻ đẹp, sức sống bền bỉ và ý nghĩa thiêng liêng của tiếng Việt đối với dân tộc ta.


Về nội dung, bài thơ thể hiện lòng tự hào sâu sắc về lịch sử lâu đời của tiếng Việt. Tác giả nhắc lại tiếng Việt đã có từ thuở cha ông mở cõi, dựng xây đất nước. Tiếng Việt từng gắn với những trang sử hào hùng như truyền thuyết An Dương Vương, những bài hịch truyền lửa chiến đấu, những áng văn thơ bất hủ như Truyện Kiều, và lời Bác Hồ thiêng liêng. Không chỉ thế, tiếng Việt còn gắn bó trong đời sống thường ngày – là lời ru, là tiếng em thơ, là lời chúc Tết đầu năm. Qua đó, tác giả muốn khẳng định: tiếng Việt là linh hồn dân tộc, là sợi dây kết nối các thế hệ, là niềm tự hào của mỗi người Việt Nam.


Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do kết hợp với nhịp điệu linh hoạt, giàu cảm xúc. Hình ảnh thơ phong phú, từ lịch sử đến đời sống hiện đại, khiến bài thơ vừa trang nghiêm vừa gần gũi. Tác giả dùng nhiều phép tu từ như nhân hóa, ẩn dụ (“Tiếng Việt trẻ lại”, “Bóng chim Lạc… thả hạt vào lịch sử”) để thể hiện sức sống mãnh liệt của tiếng Việt. Giọng thơ nhẹ nhàng, chân thành, giàu tình yêu thương, góp phần làm nổi bật chủ đề.


Tóm lại, bài thơ là lời nhắc nhở mỗi người Việt Nam, đặc biệt là thế hệ trẻ, hãy thêm yêu quý, tự hào và có trách nhiệm giữ gìn sự trong sáng, giàu đẹp của tiếng Việt – tiếng nói của trái tim và tâm hồn dân tộc.



Câu 1:

Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt là một việc làm cần thiết và quan trọng đối với mỗi người dân Việt Nam. Tiếng Việt không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là linh hồn của văn hóa dân tộc, là nơi thể hiện tư tưởng, tình cảm và bản sắc của người Việt. Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện nay, nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, đang sử dụng tiếng Việt pha tạp tiếng nước ngoài, viết sai chính tả, dùng từ không đúng ngữ cảnh. Điều đó khiến tiếng Việt dần mất đi vẻ đẹp vốn có và ảnh hưởng đến sự phát triển văn hóa. Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, mỗi người cần có ý thức sử dụng tiếng mẹ đẻ một cách đúng đắn, cẩn thận và trân trọng. Trong học tập và giao tiếp hằng ngày, học sinh chúng em cần rèn luyện kỹ năng viết, nói đúng, không chạy theo “mốt” dùng từ sai lệch. Giữ gìn tiếng Việt là giữ gìn linh hồn dân tộc, là góp phần xây dựng đất nước văn minh và giàu đẹp.

Câu 2:

Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của tác giả Phạm Văn Tình là lời ca ngợi vẻ đẹp, sức sống bền bỉ và ý nghĩa thiêng liêng của tiếng Việt đối với dân tộc ta.


Về nội dung, bài thơ thể hiện lòng tự hào sâu sắc về lịch sử lâu đời của tiếng Việt. Tác giả nhắc lại tiếng Việt đã có từ thuở cha ông mở cõi, dựng xây đất nước. Tiếng Việt từng gắn với những trang sử hào hùng như truyền thuyết An Dương Vương, những bài hịch truyền lửa chiến đấu, những áng văn thơ bất hủ như Truyện Kiều, và lời Bác Hồ thiêng liêng. Không chỉ thế, tiếng Việt còn gắn bó trong đời sống thường ngày – là lời ru, là tiếng em thơ, là lời chúc Tết đầu năm. Qua đó, tác giả muốn khẳng định: tiếng Việt là linh hồn dân tộc, là sợi dây kết nối các thế hệ, là niềm tự hào của mỗi người Việt Nam.


Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do kết hợp với nhịp điệu linh hoạt, giàu cảm xúc. Hình ảnh thơ phong phú, từ lịch sử đến đời sống hiện đại, khiến bài thơ vừa trang nghiêm vừa gần gũi. Tác giả dùng nhiều phép tu từ như nhân hóa, ẩn dụ (“Tiếng Việt trẻ lại”, “Bóng chim Lạc… thả hạt vào lịch sử”) để thể hiện sức sống mãnh liệt của tiếng Việt. Giọng thơ nhẹ nhàng, chân thành, giàu tình yêu thương, góp phần làm nổi bật chủ đề.


Tóm lại, bài thơ là lời nhắc nhở mỗi người Việt Nam, đặc biệt là thế hệ trẻ, hãy thêm yêu quý, tự hào và có trách nhiệm giữ gìn sự trong sáng, giàu đẹp của tiếng Việt – tiếng nói của trái tim và tâm hồn dân tộc.