Phạm Hà My

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Hà My
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

a, Môi trường nuôi cấy không liên tục là môi trường nuôi cấy không được bổ sung chất dinh dưỡng mới và không được lấy đi các sản phẩm trao đổi chất.

b, Các pha sinh trưởng của vi khuẩn trong môi trường nuôi cấy không liên tục: 4 pha.

* Pha tiềm phát (pha Lag)

- Vi khuẩn thích nghi với môi trường.

- Số lượng tế bào trong quần thể không tăng.

- Enzim cảm ứng được hình thành.

* Pha lũy thừa (pha Log)

- Vi khuẩn bắt đầu phân chia, số lượng tế bào tăng theo lũy thừa.

- Hằng số M không đủ theo thời gian và là cực đại đối với một số chủng và điều kiện nuôi cấy.

* Pha cân bằng

- Số lượng vi sinh vật đạt mức cực đại, không đổi theo thời gian là do:

+ Một số tế bào bị phân hủy.

+ Một số khác có chất dinh dưỡng lại phân chia.

* Pha suy vong

- Số tế bào trong quần thể giảm dần do:

+ Số tế bào bị phân hủy nhiều.

+ Chất dinh dưỡng bị cạn kiệt.

+ Chất độc hại tích lũy nhiều.

Trong rễ cây đậu nành có sự cộng sinh giữa rễ cây và vi khuẩn Rhizobium. Quá trình này dựa trên nguyên tắc vi khuẩn chuyển hoá N2 phân tử sang dạng NH3 vừa cung cấp cho đất, vừa cung cấp cho cây. Vì thế chuyển sang trồng đậu nành trên mảnh đất đã trồng khoai trước đó (đất thiếu Nito dạng dễ hấp thụ) thì sẽ bổ sung và duy trì lượng nitrogen trong đất.

C1: 

Nhân vật Bê-li-cốp trong đoạn trích "Người trong bao" của Anton Chekhov là một hình tượng điển hình của những con người sống khép kín, sợ hãi và thiếu dũng khí đối mặt với cuộc sống. Với hình ảnh một người lúc nào cũng đi giày cao su, mặc áo bành tô, mang ô và luôn giấu mình trong những lớp vỏ bọc, Bê-li-cốp không chỉ thể hiện sự bảo vệ bản thân khỏi thế giới bên ngoài mà còn thể hiện sự sợ hãi, né tránh thực tại. Hành động của nhân vật này không chỉ là sự sợ hãi mà còn là sự cẩn trọng quá mức, khiến cho Bê-li-cốp trở nên khép kín, không thể hòa nhập vào xã hội. Cách mà Bê-li-cốp luôn sống trong quá khứ, ca ngợi những thứ không có thật, cho thấy một tâm hồn yếu đuối, không dám đối diện với hiện tại và tương lai. Bê-li-cốp là một nhân vật điển hình của kiểu người chỉ biết ẩn mình trong “bao” để tránh xa mọi khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Từ đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự thiếu dũng cảm, sự né tránh và sự thiếu tự do trong cách sống của một bộ phận con người trong xã hội

C2:

Trong cuộc sống, mỗi người đều có một "vùng an toàn" riêng – một không gian mà họ cảm thấy thoải mái, an tâm và không phải đối mặt với sự thay đổi hay nguy cơ. Tuy nhiên, đôi khi, chính sự bám víu vào vùng an toàn ấy lại trở thành một rào cản ngăn cản con người phát triển. Việc bước ra khỏi vùng an toàn, tuy đầy thử thách và gian nan, lại là một hành động cần thiết để ta có thể trải nghiệm, học hỏi, và trưởng thành hơn trong cuộc sống.Trước hết, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta khám phá những giới hạn của bản thân. Trong những tình huống quen thuộc, chúng ta thường dễ dàng có được cảm giác kiểm soát và tự chủ, nhưng đó cũng chính là lúc ta bắt đầu thụt lùi, không tiến về phía trước. Những thử thách ngoài vùng an toàn sẽ giúp ta nhận ra khả năng tiềm ẩn mà chính mình chưa từng nghĩ tới. Ví dụ, một học sinh luôn học thuộc bài theo cách truyền thống sẽ không biết đến những phương pháp học sáng tạo khác nếu không thử áp dụng chúng. Hay một người làm việc mãi trong một công ty cũ sẽ khó có thể nhìn thấy những cơ hội nghề nghiệp mới nếu không dám thay đổi môi trường làm việc. Chính sự bước ra khỏi vùng an toàn mới mở ra cơ hội để khám phá sức mạnh nội tại và những khả năng mà ta chưa bao giờ biết đến.Bên cạnh đó, việc bước ra khỏi vùng an toàn là một cách để ta đối diện với thử thách và phát triển bản thân. Trong những tình huống mới mẻ, chúng ta không chỉ học cách vượt qua khó khăn mà còn học được cách kiên nhẫn, sáng tạo và linh hoạt. Mỗi thất bại, mỗi thử thách đều là một bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn. Nếu cứ mãi giữ nguyên những thói quen, những suy nghĩ cũ kỹ, chúng ta sẽ dễ dàng bị kẹt lại trong những giới hạn do chính mình tạo ra. Chỉ khi bước ra ngoài, đối diện với những khó khăn và thất bại, ta mới có thể phát triển và thay đổi được bản thân.Hơn nữa, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta tìm kiếm những cơ hội mới trong cuộc sống. Mọi điều kỳ diệu và đột phá đều bắt nguồn từ sự thay đổi và thử nghiệm. Các nhà sáng chế, các doanh nhân thành đạt, hay những người thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào đều là những người dám đối mặt với sự không chắc chắn, dám mạo hiểm để tìm kiếm cơ hội mới. Bước ra khỏi vùng an toàn chính là chìa khóa mở ra những cánh cửa chưa được khám phá. Chúng ta không thể mãi sống trong một không gian an toàn và mong đợi những điều mới mẻ sẽ tự đến. Để có thể thay đổi, phát triển và đạt được mục tiêu lớn, ta cần phải dám chấp nhận sự không chắc chắn, phải mạo hiểm bước ra ngoài vùng an toàn của mình.Tuy nhiên, việc bước ra khỏi vùng an toàn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sự lo sợ, sự nghi ngờ bản thân, và sự không chắc chắn về tương lai là những yếu tố khiến con người chùn bước. Nhưng chính sự đối diện với những cảm giác đó lại là yếu tố quan trọng giúp chúng ta trưởng thành. Khi ta dám bước ra khỏi vùng an toàn, ta cũng đang học cách kiểm soát những nỗi sợ hãi và đối mặt với khó khăn một cách bình tĩnh và tự tin hơn.Cuối cùng, bước ra khỏi vùng an toàn là sự khẳng định lòng dũng cảm, sự chủ động trong việc tạo dựng tương lai. Đó là cách để ta không chỉ sống mà còn sống có ý nghĩa. Chúng ta có thể không biết trước được kết quả, nhưng chính hành động bước ra ngoài vùng an toàn đã cho thấy sự dũng cảm, sự khao khát thay đổi và sự sẵn sàng đón nhận thử thách. Mỗi bước ra ngoài chính là một cơ hội để viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện đầy màu sắc và ý nghĩa, thay vì chỉ mãi sống trong một cuộc đời tẻ nhạt, không thay đổi.Tóm lại, bước ra khỏi vùng an toàn không phải là việc dễ dàng, nhưng lại là điều cần thiết để ta có thể trưởng thành, học hỏi, và khám phá những cơ hội mới. Cuộc sống luôn tràn đầy những bất ngờ và cơ hội, nhưng chỉ khi ta dám đối diện với sự không chắc chắn, ta mới có thể thực sự sống và tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời mang lại.

C1: 

Nhân vật Bê-li-cốp trong đoạn trích "Người trong bao" của Anton Chekhov là một hình tượng điển hình của những con người sống khép kín, sợ hãi và thiếu dũng khí đối mặt với cuộc sống. Với hình ảnh một người lúc nào cũng đi giày cao su, mặc áo bành tô, mang ô và luôn giấu mình trong những lớp vỏ bọc, Bê-li-cốp không chỉ thể hiện sự bảo vệ bản thân khỏi thế giới bên ngoài mà còn thể hiện sự sợ hãi, né tránh thực tại. Hành động của nhân vật này không chỉ là sự sợ hãi mà còn là sự cẩn trọng quá mức, khiến cho Bê-li-cốp trở nên khép kín, không thể hòa nhập vào xã hội. Cách mà Bê-li-cốp luôn sống trong quá khứ, ca ngợi những thứ không có thật, cho thấy một tâm hồn yếu đuối, không dám đối diện với hiện tại và tương lai. Bê-li-cốp là một nhân vật điển hình của kiểu người chỉ biết ẩn mình trong “bao” để tránh xa mọi khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Từ đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự thiếu dũng cảm, sự né tránh và sự thiếu tự do trong cách sống của một bộ phận con người trong xã hội

C2:

Trong cuộc sống, mỗi người đều có một "vùng an toàn" riêng – một không gian mà họ cảm thấy thoải mái, an tâm và không phải đối mặt với sự thay đổi hay nguy cơ. Tuy nhiên, đôi khi, chính sự bám víu vào vùng an toàn ấy lại trở thành một rào cản ngăn cản con người phát triển. Việc bước ra khỏi vùng an toàn, tuy đầy thử thách và gian nan, lại là một hành động cần thiết để ta có thể trải nghiệm, học hỏi, và trưởng thành hơn trong cuộc sống.Trước hết, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta khám phá những giới hạn của bản thân. Trong những tình huống quen thuộc, chúng ta thường dễ dàng có được cảm giác kiểm soát và tự chủ, nhưng đó cũng chính là lúc ta bắt đầu thụt lùi, không tiến về phía trước. Những thử thách ngoài vùng an toàn sẽ giúp ta nhận ra khả năng tiềm ẩn mà chính mình chưa từng nghĩ tới. Ví dụ, một học sinh luôn học thuộc bài theo cách truyền thống sẽ không biết đến những phương pháp học sáng tạo khác nếu không thử áp dụng chúng. Hay một người làm việc mãi trong một công ty cũ sẽ khó có thể nhìn thấy những cơ hội nghề nghiệp mới nếu không dám thay đổi môi trường làm việc. Chính sự bước ra khỏi vùng an toàn mới mở ra cơ hội để khám phá sức mạnh nội tại và những khả năng mà ta chưa bao giờ biết đến.Bên cạnh đó, việc bước ra khỏi vùng an toàn là một cách để ta đối diện với thử thách và phát triển bản thân. Trong những tình huống mới mẻ, chúng ta không chỉ học cách vượt qua khó khăn mà còn học được cách kiên nhẫn, sáng tạo và linh hoạt. Mỗi thất bại, mỗi thử thách đều là một bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn. Nếu cứ mãi giữ nguyên những thói quen, những suy nghĩ cũ kỹ, chúng ta sẽ dễ dàng bị kẹt lại trong những giới hạn do chính mình tạo ra. Chỉ khi bước ra ngoài, đối diện với những khó khăn và thất bại, ta mới có thể phát triển và thay đổi được bản thân.Hơn nữa, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta tìm kiếm những cơ hội mới trong cuộc sống. Mọi điều kỳ diệu và đột phá đều bắt nguồn từ sự thay đổi và thử nghiệm. Các nhà sáng chế, các doanh nhân thành đạt, hay những người thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào đều là những người dám đối mặt với sự không chắc chắn, dám mạo hiểm để tìm kiếm cơ hội mới. Bước ra khỏi vùng an toàn chính là chìa khóa mở ra những cánh cửa chưa được khám phá. Chúng ta không thể mãi sống trong một không gian an toàn và mong đợi những điều mới mẻ sẽ tự đến. Để có thể thay đổi, phát triển và đạt được mục tiêu lớn, ta cần phải dám chấp nhận sự không chắc chắn, phải mạo hiểm bước ra ngoài vùng an toàn của mình.Tuy nhiên, việc bước ra khỏi vùng an toàn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sự lo sợ, sự nghi ngờ bản thân, và sự không chắc chắn về tương lai là những yếu tố khiến con người chùn bước. Nhưng chính sự đối diện với những cảm giác đó lại là yếu tố quan trọng giúp chúng ta trưởng thành. Khi ta dám bước ra khỏi vùng an toàn, ta cũng đang học cách kiểm soát những nỗi sợ hãi và đối mặt với khó khăn một cách bình tĩnh và tự tin hơn.Cuối cùng, bước ra khỏi vùng an toàn là sự khẳng định lòng dũng cảm, sự chủ động trong việc tạo dựng tương lai. Đó là cách để ta không chỉ sống mà còn sống có ý nghĩa. Chúng ta có thể không biết trước được kết quả, nhưng chính hành động bước ra ngoài vùng an toàn đã cho thấy sự dũng cảm, sự khao khát thay đổi và sự sẵn sàng đón nhận thử thách. Mỗi bước ra ngoài chính là một cơ hội để viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện đầy màu sắc và ý nghĩa, thay vì chỉ mãi sống trong một cuộc đời tẻ nhạt, không thay đổi.Tóm lại, bước ra khỏi vùng an toàn không phải là việc dễ dàng, nhưng lại là điều cần thiết để ta có thể trưởng thành, học hỏi, và khám phá những cơ hội mới. Cuộc sống luôn tràn đầy những bất ngờ và cơ hội, nhưng chỉ khi ta dám đối diện với sự không chắc chắn, ta mới có thể thực sự sống và tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời mang lại.

C1: 

Nhân vật Bê-li-cốp trong đoạn trích "Người trong bao" của Anton Chekhov là một hình tượng điển hình của những con người sống khép kín, sợ hãi và thiếu dũng khí đối mặt với cuộc sống. Với hình ảnh một người lúc nào cũng đi giày cao su, mặc áo bành tô, mang ô và luôn giấu mình trong những lớp vỏ bọc, Bê-li-cốp không chỉ thể hiện sự bảo vệ bản thân khỏi thế giới bên ngoài mà còn thể hiện sự sợ hãi, né tránh thực tại. Hành động của nhân vật này không chỉ là sự sợ hãi mà còn là sự cẩn trọng quá mức, khiến cho Bê-li-cốp trở nên khép kín, không thể hòa nhập vào xã hội. Cách mà Bê-li-cốp luôn sống trong quá khứ, ca ngợi những thứ không có thật, cho thấy một tâm hồn yếu đuối, không dám đối diện với hiện tại và tương lai. Bê-li-cốp là một nhân vật điển hình của kiểu người chỉ biết ẩn mình trong “bao” để tránh xa mọi khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Từ đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự thiếu dũng cảm, sự né tránh và sự thiếu tự do trong cách sống của một bộ phận con người trong xã hội

C2:

Trong cuộc sống, mỗi người đều có một "vùng an toàn" riêng – một không gian mà họ cảm thấy thoải mái, an tâm và không phải đối mặt với sự thay đổi hay nguy cơ. Tuy nhiên, đôi khi, chính sự bám víu vào vùng an toàn ấy lại trở thành một rào cản ngăn cản con người phát triển. Việc bước ra khỏi vùng an toàn, tuy đầy thử thách và gian nan, lại là một hành động cần thiết để ta có thể trải nghiệm, học hỏi, và trưởng thành hơn trong cuộc sống.Trước hết, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta khám phá những giới hạn của bản thân. Trong những tình huống quen thuộc, chúng ta thường dễ dàng có được cảm giác kiểm soát và tự chủ, nhưng đó cũng chính là lúc ta bắt đầu thụt lùi, không tiến về phía trước. Những thử thách ngoài vùng an toàn sẽ giúp ta nhận ra khả năng tiềm ẩn mà chính mình chưa từng nghĩ tới. Ví dụ, một học sinh luôn học thuộc bài theo cách truyền thống sẽ không biết đến những phương pháp học sáng tạo khác nếu không thử áp dụng chúng. Hay một người làm việc mãi trong một công ty cũ sẽ khó có thể nhìn thấy những cơ hội nghề nghiệp mới nếu không dám thay đổi môi trường làm việc. Chính sự bước ra khỏi vùng an toàn mới mở ra cơ hội để khám phá sức mạnh nội tại và những khả năng mà ta chưa bao giờ biết đến.Bên cạnh đó, việc bước ra khỏi vùng an toàn là một cách để ta đối diện với thử thách và phát triển bản thân. Trong những tình huống mới mẻ, chúng ta không chỉ học cách vượt qua khó khăn mà còn học được cách kiên nhẫn, sáng tạo và linh hoạt. Mỗi thất bại, mỗi thử thách đều là một bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn. Nếu cứ mãi giữ nguyên những thói quen, những suy nghĩ cũ kỹ, chúng ta sẽ dễ dàng bị kẹt lại trong những giới hạn do chính mình tạo ra. Chỉ khi bước ra ngoài, đối diện với những khó khăn và thất bại, ta mới có thể phát triển và thay đổi được bản thân.Hơn nữa, bước ra khỏi vùng an toàn là cách để ta tìm kiếm những cơ hội mới trong cuộc sống. Mọi điều kỳ diệu và đột phá đều bắt nguồn từ sự thay đổi và thử nghiệm. Các nhà sáng chế, các doanh nhân thành đạt, hay những người thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào đều là những người dám đối mặt với sự không chắc chắn, dám mạo hiểm để tìm kiếm cơ hội mới. Bước ra khỏi vùng an toàn chính là chìa khóa mở ra những cánh cửa chưa được khám phá. Chúng ta không thể mãi sống trong một không gian an toàn và mong đợi những điều mới mẻ sẽ tự đến. Để có thể thay đổi, phát triển và đạt được mục tiêu lớn, ta cần phải dám chấp nhận sự không chắc chắn, phải mạo hiểm bước ra ngoài vùng an toàn của mình.Tuy nhiên, việc bước ra khỏi vùng an toàn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sự lo sợ, sự nghi ngờ bản thân, và sự không chắc chắn về tương lai là những yếu tố khiến con người chùn bước. Nhưng chính sự đối diện với những cảm giác đó lại là yếu tố quan trọng giúp chúng ta trưởng thành. Khi ta dám bước ra khỏi vùng an toàn, ta cũng đang học cách kiểm soát những nỗi sợ hãi và đối mặt với khó khăn một cách bình tĩnh và tự tin hơn.Cuối cùng, bước ra khỏi vùng an toàn là sự khẳng định lòng dũng cảm, sự chủ động trong việc tạo dựng tương lai. Đó là cách để ta không chỉ sống mà còn sống có ý nghĩa. Chúng ta có thể không biết trước được kết quả, nhưng chính hành động bước ra ngoài vùng an toàn đã cho thấy sự dũng cảm, sự khao khát thay đổi và sự sẵn sàng đón nhận thử thách. Mỗi bước ra ngoài chính là một cơ hội để viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện đầy màu sắc và ý nghĩa, thay vì chỉ mãi sống trong một cuộc đời tẻ nhạt, không thay đổi.Tóm lại, bước ra khỏi vùng an toàn không phải là việc dễ dàng, nhưng lại là điều cần thiết để ta có thể trưởng thành, học hỏi, và khám phá những cơ hội mới. Cuộc sống luôn tràn đầy những bất ngờ và cơ hội, nhưng chỉ khi ta dám đối diện với sự không chắc chắn, ta mới có thể thực sự sống và tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời mang lại.

Câu 1: 
Phương thức biểu đạt chính trong bài là miêu tả kết hợp với tự sự.

 

Câu 2: 
Nhân vật trung tâm của đoạn trích là Bê-li-cốp, một giáo viên dạy tiếng Hy Lạp, người có tính cách kỳ quặc và luôn tìm cách tránh xa sự đời.

Câu 3: 
Đoạn trích được kể theo ngôi thứ nhất (tôi). Tác dụng của ngôi kể này là tạo sự gần gũi, chân thật với người đọc, đồng thời giúp người kể chia sẻ cảm nhận cá nhân về nhân vật Bê-li-cốp, qua đó bộc lộ sự bất mãn và cái nhìn châm biếm về những người như Bê-li-cốp trong xã hội.

Câu 4:
Những chi tiết miêu tả chân dung nhân vật Bê-li-cốp gồm:  
- Đi giày cao su, cầm ô, mặc áo bành tô ấm cốt bông.  
- Chiếc đồng hồ quả quýt để trong bao da hươu.  
- Khi gọt bút chì cũng đặt chiếc dao nhỏ trong bao.  
- Mặt lúc nào cũng giấu sau cổ áo bành tô bẻ đứng lên, đeo kính râm, mặc áo bông chần, tai nhét bông, kéo mui xe khi ngồi lên xe ngựa.  

Nhan đề "Người trong bao" được đặt vì nhân vật Bê-li-cốp luôn tạo ra một lớp bảo vệ, một lớp vỏ bọc, bao bọc chính mình khỏi thế giới bên ngoài, không dám đối mặt với thực tại, giống như sống trong một cái bao. Điều này tượng trưng cho sự trốn tránh và né tránh cuộc sống.

Câu 5:
Bài học rút ra từ đoạn trích là sự sợ hãi, nhút nhát, và khép kín có thể làm con người mất đi khả năng sống thực sự, dẫn đến một cuộc sống không tự do và không phát triển. Đoạn trích phản ánh sự tầm thường, thiếu dũng cảm khi con người cố gắng trốn tránh cuộc sống và chỉ sống trong một thế giới bảo bọc do chính mình tạo ra.

C1:

Trong văn bản "Chiếu cầu hiền tài"của Nguyễn Trãi, nghệ thuật lập luận được thể hiện một cách sâu sắc và thuyết phục. Trước hết, ông sử dụng lập luận chặt chẽ, kết hợp giữa lý lẽ và cảm xúc, nhằm khẳng định tầm quan trọng của việc trọng dụng nhân tài đối với sự nghiệp phát triển đất nước. Nguyễn Trãi khởi đầu bằng cách chỉ rõ hoàn cảnh đất nước đang gặp khó khăn, nguy cơ bị xâm lược, cần phải có những người tài giỏi giúp đỡ để cứu nguy đất nước. Điều này không chỉ là một lời kêu gọi mà còn thể hiện tư duy chiến lược sâu rộng của ông. Sau đó, ông đưa ra lập luận phản biện đối với những quan điểm sai lầm của những kẻ xem thường nhân tài, cho rằng họ chỉ nhìn vào hình thức bên ngoài mà không đánh giá đúng năng lực. Nguyễn Trãi đã khéo léo dẫn chứng lịch sử, qua đó nhấn mạnh rằng những vị anh hùng trong quá khứ đều là những người tài giỏi, xứng đáng được trọng dụng. Hơn nữa, ông còn sử dụng nghệ thuật đối chiếu giữa lợi ích của việc trọng dụng hiền tài và hậu quả của việc bỏ qua, dẫn đến tình trạng đất nước suy yếu. Tổng thể, lập luận của Nguyễn Trãi không chỉ có tính thuyết phục cao mà còn mang tính nhân văn sâu sắc, thể hiện sự sáng suốt và tầm nhìn chiến lược của một nhà tư tưởng vĩ đại.

C2:

Trong những năm gần đây, hiện tượng "chảy máu chất xám" tại Việt Nam đã trở thành một vấn đề đáng lo ngại. Đây không chỉ là sự mất mát về nguồn nhân lực có chất lượng mà còn phản ánh một thực trạng xã hội đáng suy ngẫm. "Chảy máu chất xám" ám chỉ hiện tượng người tài, những cá nhân có trình độ chuyên môn cao, có khả năng sáng tạo và đổi mới, rời bỏ đất nước để tìm kiếm cơ hội và phát triển nghề nghiệp ở nước ngoài. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến nền kinh tế mà còn đặt ra một câu hỏi lớn về chính sách phát triển nhân lực và môi trường làm việc tại Việt Nam.

Đầu tiên, không thể phủ nhận rằng trong những năm qua, có rất nhiều người tài, đặc biệt là trong lĩnh vực khoa học, công nghệ, y tế, và giáo dục, đã phải ra đi vì không tìm thấy đủ cơ hội phát triển tại quê nhà. Họ có thể là những nhà khoa học, kỹ sư, bác sĩ, hay những người nghiên cứu, sáng tạo trong các lĩnh vực khác. Họ là những người có năng lực, có khát khao cống hiến và có thể đóng góp rất nhiều cho đất nước nếu được tạo ra môi trường thuận lợi. Tuy nhiên, nhiều yếu tố đã khiến họ phải ra đi, trong đó có thể kể đến vấn đề môi trường làm việc không đủ hấp dẫn, mức lương thấp, thiếu cơ hội thăng tiến, và nhất là những bất cập trong công tác quản lý, tuyển dụng và đãi ngộ nhân tài.

Một trong những lý do quan trọng khiến hiện tượng này ngày càng trở nên nghiêm trọng là sự thiếu hụt cơ chế và chính sách thu hút nhân tài. Tại các quốc gia phát triển, họ luôn chú trọng đến việc tạo ra những môi trường làm việc sáng tạo, không gian nghiên cứu rộng mở, và các chính sách đãi ngộ công bằng đối với nhân tài. Ngược lại, tại Việt Nam, mặc dù có những bước tiến nhất định trong việc phát triển khoa học công nghệ, nhưng hệ thống cơ sở hạ tầng, các trung tâm nghiên cứu, môi trường sáng tạo vẫn còn hạn chế, chưa đủ sức hút để giữ chân những người có khả năng, khiến họ dễ dàng bị thu hút bởi những lời mời gọi từ các quốc gia phát triển.

Bên cạnh đó, văn hóa công nhận tài năng và chính sách đãi ngộ tại Việt Nam cũng đang là vấn đề cần cải thiện. Người tài thường gặp phải sự thiếu công nhận xứng đáng và có thể cảm thấy mình không được đánh giá đúng mức. Họ dễ dàng rơi vào tình trạng không được sử dụng đúng năng lực và tiềm năng, từ đó dẫn đến việc họ tìm kiếm cơ hội ở các quốc gia khác. Chế độ đãi ngộ không xứng đáng với công sức và thành quả của họ, cùng với những yếu tố như tình trạng tham nhũng, sự bất công trong xã hội cũng khiến họ cảm thấy mệt mỏi và muốn rời bỏ.

Tuy nhiên, hiện tượng "chảy máu chất xám" không chỉ là một vấn đề mà còn là một cơ hội cho đất nước. Chính việc nhiều người Việt Nam tài năng thành công ở nước ngoài có thể tạo ra một mạng lưới liên kết, giúp Việt Nam kết nối với thế giới, học hỏi những kinh nghiệm và công nghệ tiên tiến. Những chuyên gia, nhà nghiên cứu Việt kiều có thể đóng vai trò quan trọng trong việc chuyển giao công nghệ, thúc đẩy hợp tác quốc tế, và đóng góp vào sự phát triển của nền kinh tế đất nước.

Vì vậy, để giải quyết tình trạng này, Việt Nam cần có những chính sách đột phá, tạo ra môi trường làm việc hấp dẫn, công bằng và sáng tạo hơn cho các tài năng trong nước. Việc tăng cường đầu tư vào giáo dục, nghiên cứu khoa học và công nghệ, cùng với việc xây dựng một hệ thống đãi ngộ xứng đáng cho những người tài là cần thiết. Cùng với đó, việc tạo dựng một môi trường xã hội minh bạch, công bằng, khuyến khích sự sáng tạo và khát vọng cống hiến sẽ giúp đất nước giữ chân và phát triển nguồn nhân lực chất lượng cao.

Chúng ta không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng nếu mỗi chính sách, mỗi quyết sách đi đúng hướng, Việt Nam hoàn toàn có thể giảm thiểu được tình trạng "chảy máu chất xám" và hướng tới một tương lai phát triển mạnh mẽ hơn, với một đội ngũ nhân lực tài năng được phát huy tối đa.

C1: Phương thức biểu đạt chính là nghị luậ

C2: Chủ thể bài viết là vua Lê Lợi

Câu 3 (1.0 điểm):

Mục đích chính của văn bản : Kêu gọi việc tiến cử và tự tiến cử người hiền tài để giúp vua Lê Lợi xây dựng đất nước.

-Những đường lối tiến cử người hiền tài được đề cập trong văn bản:

-Các văn võ đại thần, công hầu, đại phu từ tam phẩm trở lên đều phải cử người có tài, bất kể là ở triều đình hay thôn dã, đã xuất sĩ hay chưa. 

-Người có tài kinh luân mà bị khuất hoặc hào kiệt náu mình nơi làng quê, binh lính cũng có thể tự tiến cử.

-Những người tiến cử được hiền tài sẽ được thưởng, tùy theo tài năng của người được tiến cử. 

Câu 4  

Dẫn chứng minh chứng cho luận điểm người viết nêu ra những tấm gương điển hình từ thời Hán và Đường:

- Tiêu Hà tiến cử Tào Tham, Nguy Vô Tri tiến cử Trần Bình.

- Địch Nhân Kiệt tiến cử Trương Cửu Linh, Tiêu Tung tiến cử Hàn Hưu.

Nhận xét về cách nêu dẫn chứng:

- Các dẫn chứng được chọn lọc kỹ lưỡng, có tính điển hình cao và phù hợp với bối cảnh nghị luận.

- Tác giả không chỉ kể tên mà còn nhấn mạnh vai trò của việc tiến cử trong sự thành công của các triều đại, từ đó tăng tính thuyết phục.

Câu 5 (1.0 điểm):

Nhận xét về phẩm chất của chủ thể bài viết:

Có trách nhiệm:vua Lê Lợi tự nhận trách nhiệm nặng nề trong việc trị quốc và luôn mong muốn tìm người tài giúp sức.

- Khiêm tốn và cầu thị: Ông không câu nệ tiểu tiết, sẵn sàng chấp nhận cả những người tự tiến cử.

- Sáng suốt và công bằng: Đưa ra chính sách thưởng phạt rõ ràng trong việc tiến cử hiền tài, dựa trên tài năng và đức độ.

- Quan tâm đến hiền tài: Hiểu rõ vai trò quan trọng của nhân tài trong việc xây dựng đất nước và sẵn lòng trọng dụng người tài từ mọi tầng lớp.

 

C1:

Lối sống chủ động ngày nay đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc giúp chúng ta kiểm soát cuộc sống và đạt được mục tiêu. Trong một thế giới đầy biến động và cạnh tranh như hiện nay, những người có lối sống chủ động không chờ đợi cơ hội đến mà tự tạo ra cơ hội cho bản thân. Họ chủ động học hỏi, cải thiện kỹ năng và luôn sẵn sàng đối mặt với thử thách, thay vì phó mặc cho hoàn cảnh. Điều này không chỉ giúp họ thành công trong công việc mà còn có một cuộc sống cân bằng và ý nghĩa. Bên cạnh đó, lối sống chủ động cũng giúp chúng ta duy trì sức khỏe tốt, bởi vì nó khuyến khích việc lập kế hoạch, quản lý thời gian hợp lý và thực hiện các thói quen lành mạnh. Sự chủ động trong cuộc sống giúp chúng ta không chỉ thích ứng nhanh chóng với thay đổi, mà còn tạo ra những bước tiến vững chắc trên con đường phát triển cá nhân và nghề nghiệp. Thực sự, trong xã hội hiện đại, sự chủ động chính là yếu tố quyết định để mỗi người có thể đạt được thành công bền vững.

C2:

Đoạn thơ trên là một tác phẩm tuyệt vời của Bà Huyện Thanh Quan trong bài thơ "Qua đèo Ngang", thể hiện sâu sắc vẻ đẹp của thiên nhiên và khát vọng về cuộc sống thịnh vượng. Mỗi câu thơ đều mang một vẻ đẹp riêng, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về mùa thu và cuộc sống làng quê yên bình.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, "Rồi hóng mát thuở ngày trường", tác giả đã gợi lên hình ảnh của những buổi chiều mát mẻ, thanh thản, khiến người đọc như cảm nhận được không khí trong lành của mùa thu. "Hoè lục đùn đùn tán rợp trương" là hình ảnh cây hoè xanh mướt, tán lá xòe rộng che phủ, tạo nên một bóng mát dịu dàng, là sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người. Thạch lựu đỏ tươi, hồng liên sen nở, mỗi hình ảnh đều mang đến vẻ đẹp sinh động, sắc nét của mùa thu.

Nhưng không chỉ có thiên nhiên, bức tranh sống động ấy còn có âm thanh, nhịp sống của con người. Chợ cá lao xao, tiếng cầm ve vang lên từ lầu cao, mọi thứ đều hòa quyện lại trong một khung cảnh huyên náo, đầy sức sống. Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất là ước mơ "Dân giàu đủ khắp đòi phương" – một khát vọng về sự thịnh vượng, hạnh phúc cho mọi người, khẳng định niềm tin vào tương lai tươi sáng.

Tất cả những hình ảnh và âm thanh ấy không chỉ là sự mô tả đẹp về thiên nhiên và cuộc sống mà còn là sự khắc họa của tâm hồn con người, sự hòa quyện giữa cái đẹp tự nhiên và khát vọng xây dựng một xã hội tốt đẹp. Bà Huyện Thanh Quan đã dùng ngôn từ tinh tế để truyền tải những cảm xúc sâu sắc, khiến mỗi câu thơ như một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ, khát khao.

Câu 2. Những hình ảnh nói về nét sinh hoạt hàng ngày đạm bạc, thanh cao của tác giả: ăn măng trúc, ăn giá, tắm hồ sen, tắm ao.


C1: Văn bản được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật.

C5:

- Quan niệm sống nhàn của Nguyễn Bỉnh Khiêm là xa lánh nơi quyền quý giữ cốt cách thanh cao, hòa hợp với tự nhiên.

- Đặt trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy h thì đấy là một quan niệm tích cực. Bởi cuộc sống như thế bản thân mình sẽ không bị đồng tiền và quyền lực làm lu mờ đi nhân tâm , sẽ không ủng hộ những thế lực xấu và thói xấu trong xã hội, giữ cho cốt cách được trong sạch, thanh cao.

 

C3:

Biện pháp tu từ: Liệt kê

Từ ngữ được liệt kê: một mai, một cuốc, một cần câu

Tác dụng:

 Tạo sự cân xứng, nhịp nhàng, hài hòa cho lời thơ. Nhấn mạnh sự lựa chọn phương châm sống, cách ứng xử của tác giả – chọn lối sống tĩnh tại, an nhàn; vừa thể hiện sắc thái trào lộng, mỉa mai đối với cách sống ham danh vọng, phú quý

C4:

Quan niệm khôn – dại của tác giả:

– Dại: “tìm nơi vắng vẻ” – nơi tĩnh tại của thiên nhiên, thảnh thơi của tâm hồn.

– Khôn: “đến chốn lao xao” – chốn cửa quyền bon chen, thủ đoạn sát phạt.

=> Đó là một cách nói ngược: khôn mà khôn dại, dại mà dại khôn của tác giả