

Nguyễn Hà Phương
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Trong cuộc sống hiện đại, việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đã trở thành một thực tế đáng chú ý. AI mang lại những lợi ích vượt trội, như hỗ trợ con người trong công việc, học tập và cuộc sống hàng ngày. Từ việc dự đoán thời tiết chính xác hơn đến cá nhân hóa phương pháp học tập, AI đã thay đổi cách chúng ta tương tác với thế giới. Tuy nhiên, việc phụ thuộc quá nhiều vào công nghệ này cũng đặt ra nhiều thách thức. Con người có thể mất đi khả năng tư duy độc lập, khả năng giải quyết vấn đề và sự sáng tạo do thói quen "nhờ cậy" vào AI. Hơn nữa, những rủi ro về an ninh, quyền riêng tư hay sai sót của AI có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy, điều cần thiết là cân bằng giữa việc ứng dụng AI và giữ vững khả năng tự chủ của con người. Chúng ta cần sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, không phải là một sự thay thế cho khả năng của mình, để đảm bảo rằng công nghệ này phục vụ con người một cách bền vững và nhân văn.
Câu 2:
Bài thơ "Đừng chạm tay" gợi lên hình ảnh về một thế giới đầy hoài niệm thông qua ký ức của một cụ già. Tác phẩm không chỉ giàu ý nghĩa nhân văn mà còn độc đáo về nghệ thuật biểu đạt.
Bài thơ thể hiện cảm xúc và suy tư sâu sắc về thời gian, ký ức, và sự biến đổi của cuộc sống. Hình ảnh cụ già chỉ đường gợi lên sự giao thoa giữa ký ức cá nhân và thực tại, nơi những con đường "không mong đợi" hé lộ một thế giới đầy sự tĩnh lặng và hoài niệm. Ký ức của cụ già là một không gian nơi thời gian ngưng đọng, đối lập hoàn toàn với sự hiện đại hóa của thực tại – những "khối bê tông đông cứng ánh nhìn".
Bài thơ sử dụng hình ảnh thơ giàu sức gợi: ánh nắng, con dốc, tiếng gió reo… tạo nên không gian đầy chất thơ. Ngôn ngữ cô đọng, tinh tế, mỗi câu thơ như một lát cắt của ký ức. Nhịp điệu thơ chậm rãi, phù hợp với tâm trạng chiêm nghiệm của nhân vật. Phép đối lập giữa hoài niệm và hiện thực làm nổi bật vẻ đẹp của ký ức xưa cũ và sự tiếc nuối về những giá trị đang mai một.
Đừng chạm tay" không chỉ là lời nhắn gửi về ý nghĩa của ký ức mà còn là lời nhắc nhở về việc trân trọng những giá trị nguyên sơ trước sự thay đổi không ngừng của cuộc sống. Tác phẩm vừa mang tính triết lý sâu sắc vừa giàu cảm xúc, là tiếng nói của quá khứ gửi gắm đến hiện tại và tương lai.
Câu 1:
Trong cuộc sống hiện đại, việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đã trở thành một thực tế đáng chú ý. AI mang lại những lợi ích vượt trội, như hỗ trợ con người trong công việc, học tập và cuộc sống hàng ngày. Từ việc dự đoán thời tiết chính xác hơn đến cá nhân hóa phương pháp học tập, AI đã thay đổi cách chúng ta tương tác với thế giới. Tuy nhiên, việc phụ thuộc quá nhiều vào công nghệ này cũng đặt ra nhiều thách thức. Con người có thể mất đi khả năng tư duy độc lập, khả năng giải quyết vấn đề và sự sáng tạo do thói quen "nhờ cậy" vào AI. Hơn nữa, những rủi ro về an ninh, quyền riêng tư hay sai sót của AI có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy, điều cần thiết là cân bằng giữa việc ứng dụng AI và giữ vững khả năng tự chủ của con người. Chúng ta cần sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, không phải là một sự thay thế cho khả năng của mình, để đảm bảo rằng công nghệ này phục vụ con người một cách bền vững và nhân văn.
Câu 2:
Bài thơ "Đừng chạm tay" gợi lên hình ảnh về một thế giới đầy hoài niệm thông qua ký ức của một cụ già. Tác phẩm không chỉ giàu ý nghĩa nhân văn mà còn độc đáo về nghệ thuật biểu đạt.
Bài thơ thể hiện cảm xúc và suy tư sâu sắc về thời gian, ký ức, và sự biến đổi của cuộc sống. Hình ảnh cụ già chỉ đường gợi lên sự giao thoa giữa ký ức cá nhân và thực tại, nơi những con đường "không mong đợi" hé lộ một thế giới đầy sự tĩnh lặng và hoài niệm. Ký ức của cụ già là một không gian nơi thời gian ngưng đọng, đối lập hoàn toàn với sự hiện đại hóa của thực tại – những "khối bê tông đông cứng ánh nhìn".
Bài thơ sử dụng hình ảnh thơ giàu sức gợi: ánh nắng, con dốc, tiếng gió reo… tạo nên không gian đầy chất thơ. Ngôn ngữ cô đọng, tinh tế, mỗi câu thơ như một lát cắt của ký ức. Nhịp điệu thơ chậm rãi, phù hợp với tâm trạng chiêm nghiệm của nhân vật. Phép đối lập giữa hoài niệm và hiện thực làm nổi bật vẻ đẹp của ký ức xưa cũ và sự tiếc nuối về những giá trị đang mai một.
Đừng chạm tay" không chỉ là lời nhắn gửi về ý nghĩa của ký ức mà còn là lời nhắc nhở về việc trân trọng những giá trị nguyên sơ trước sự thay đổi không ngừng của cuộc sống. Tác phẩm vừa mang tính triết lý sâu sắc vừa giàu cảm xúc, là tiếng nói của quá khứ gửi gắm đến hiện tại và tương lai.