Lê Quỳnh Trang

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lê Quỳnh Trang
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Bài thơ gửi gắm lời nhắn nhủ hãy trân trọng và giữ gìn vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của truyền thống quê hương trong cuộc sống hiện đại. Đừng để "hương đồng gió nội" phai nhạt theo những thay đổi của thời gian.

Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên như một biểu tượng của sự chuyển mình từ nét đẹp truyền thống sang lối sống hiện đại. “Em” từng là cô gái quê mộc mạc, giản dị với “áo tứ thân”, “khăn mỏ quạ”, “quần nái đen” – những trang phục gắn liền với vẻ đẹp thuần hậu, nền nã của người phụ nữ làng quê Việt. Tuy nhiên, sau một chuyến "đi tỉnh về", em đã thay đổi với “khăn nhung”, “quần lĩnh”, “áo cài khuy bấm”, khiến người con trai – nhân vật trữ tình – cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối. Sự thay đổi của em không chỉ về ngoại hình mà còn gợi ra nỗi lo về sự phai nhạt của những giá trị truyền thống trước làn sóng hiện đại hóa. Qua nhân vật “em”, Nguyễn Bính bày tỏ tình yêu sâu sắc với vẻ đẹp chân quê, đồng thời gửi gắm nỗi trăn trở về sự gìn giữ bản sắc văn hóa dân tộc. Nhân vật này không chỉ là một cô gái, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho chính vẻ đẹp quê hương đang dần bị thay thế trong cuộc sống đổi thay.

Trong dòng chảy sôi động của xã hội hiện đại, con người ngày càng có xu hướng tiếp cận với những giá trị mới, hiện đại, tiện nghi và nhanh chóng. Tuy nhiên, giữa guồng quay ấy, một câu hỏi lớn đặt ra: làm sao để gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống – những tinh hoa ngàn đời của dân tộc – để không bị mai một theo thời gian? Văn hóa truyền thống không chỉ là những di sản vật thể như đình, chùa, áo dài, mà còn là những giá trị phi vật thể như tiếng nói, phong tục tập quán, tín ngưỡng, nghệ thuật dân gian… Đó là cái gốc của một dân tộc, là sợi dây liên kết con người với cội nguồn và tổ tiên. Bởi vậy, gìn giữ văn hóa truyền thống không chỉ là trách nhiệm, mà còn là đạo lý, là tình yêu dành cho quê hương, đất nước. Thế nhưng, thực tế cho thấy, văn hóa truyền thống đang bị “lấn át” bởi làn sóng văn hóa ngoại lai và lối sống thực dụng. Nhiều bạn trẻ chạy theo thời trang phương Tây, coi nhẹ tiếng Việt, không còn hứng thú với các giá trị dân gian như ca dao, hò vè, hay thậm chí xem thường phong tục tập quán cổ truyền. Điều đó không chỉ gây nên sự đứt gãy văn hóa, mà còn khiến bản sắc dân tộc dần bị lu mờ trong cộng đồng quốc tế. Gìn giữ và phát huy văn hóa truyền thống trong thời hiện đại không có nghĩa là khước từ cái mới, mà là biết tiếp thu có chọn lọc, dung hòa giữa truyền thống và hiện đại. Những chương trình như “Ngày hội áo dài”, “Tết Việt”, các cuộc thi tìm hiểu văn hóa dân tộc... là minh chứng cho sự nỗ lực giữ gìn bản sắc trong đời sống hôm nay. Đồng thời, cần có vai trò mạnh mẽ từ gia đình, nhà trường và các phương tiện truyền thông trong việc giáo dục, tuyên truyền tình yêu văn hóa dân tộc cho thế hệ trẻ. Mỗi người Việt Nam, đặc biệt là người trẻ, cần nhận thức rằng: bảo vệ văn hóa truyền thống không phải là việc của riêng ai, mà là trách nhiệm chung. Đó là việc mặc áo dài trong những dịp lễ hội, là giữ gìn tiếng Việt trong sáng, là trân trọng những món ăn, câu chuyện, điệu hò dân tộc... Những hành động nhỏ bé ấy, nếu được gìn giữ lâu dài, sẽ tạo thành một sức mạnh bền bỉ giữ cho hồn dân tộc mãi trường tồn. Tóm lại, trong xã hội hiện đại đầy biến động, việc gìn giữ và bảo vệ giá trị văn hóa truyền thống là việc làm cấp thiết và có ý nghĩa to lớn. Bởi chỉ khi biết trân trọng quá khứ, ta mới có thể xây dựng một tương lai bền vững và có bản sắc riêng trong thế giới hội nhập. Văn hóa truyền thống chính là “bản sắc” – là căn cước không thể thiếu của một dân tộc.

Các loại trang phục trong bài thơ gồm: Trang phục hiện đại (khi em “đi tỉnh về”): Khăn nhung Quần lĩnh Áo cài khuy bấm Trang phục truyền thống (trước đây, khi em còn “quê mùa”): Yếm lụa sồi Dây lưng đũi nhuộm hồi Áo tứ thân Khăn mỏ quạ Quần nái đen Ý nghĩa đại diện: Các trang phục hiện đại đại diện cho lối sống thị thành, sự thay đổi trong gu thẩm mỹ và xu hướng ăn mặc theo thời đại mới, có phần bóng bẩy nhưng lại khiến người con trai cảm thấy xa lạ, mất đi nét duyên mộc mạc ban đầu. Các trang phục truyền thống là biểu tượng của vẻ đẹp chân quê, mộc mạc, giản dị nhưng đậm đà bản sắc dân tộc, mang theo hồn quê và giá trị văn hóa cổ truyền của người Việt. Những trang phục ấy không chỉ là quần áo, mà còn là biểu hiện của lối sống, nếp nghĩ và phẩm chất con người làng quê.

Nhan đề “Chân quê” gợi lên trong em hình ảnh một vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và đậm chất làng quê Việt Nam. Hai chữ “chân quê” không chỉ nói về nguồn gốc quê mùa, mà còn hàm ý ca ngợi sự thuần phác, chất phác, không bị pha trộn hay biến đổi bởi những xu hướng hiện đại. Nó khiến em liên tưởng đến những con đường làng, lũy tre xanh, những người nông dân cần cù và đặc biệt là vẻ đẹp chân thật, tự nhiên của người con gái quê với tà áo tứ thân, khăn mỏ quạ... Tựa đề như một lời nhắc nhở đầy tha thiết: trong guồng quay hiện đại, đừng để mất đi cái "chân quê" – cái hồn của bản sắc dân tộc

Nhan đề “Chân quê” gợi lên trong em hình ảnh một vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và đậm chất làng quê Việt Nam. Hai chữ “chân quê” không chỉ nói về nguồn gốc quê mùa, mà còn hàm ý ca ngợi sự thuần phác, chất phác, không bị pha trộn hay biến đổi bởi những xu hướng hiện đại. Nó khiến em liên tưởng đến những con đường làng, lũy tre xanh, những người nông dân cần cù và đặc biệt là vẻ đẹp chân thật, tự nhiên của người con gái quê với tà áo tứ thân, khăn mỏ quạ... Tựa đề như một lời nhắc nhở đầy tha thiết: trong guồng quay hiện đại, đừng để mất đi cái "chân quê" – cái hồn của bản sắc dân tộc