Trần Minh Phương

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Trần Minh Phương
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

1.Ẩn dụ - "Hương đồng gió nội" không chỉ đơn thuần là hương thơm của đồng quê mà còn ẩn dụ cho những gì đẹp đẽ, thanh bình của thiên nhiên, quê hương. Nó gợi lên một không gian trong lành, mộc mạc, gắn liền với ký ức tuổi thơ

2. Nhân hóa - "Bay đi ít nhiều" khiến cho hương đồng gió nội trở nên có hành động như con người, như thể nó đang dần rời xa, tan biến. Điều này làm tăng cảm giác nuối tiếc, lưu luyến trước sự phai nhạt của những giá trị xưa cũ. 3. Từ ngữ gợi tả - "Bay đi" gợi sự chuyển động nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế, tạo cảm giác hương thơm đang dần khuất xa. - "Ít nhiều"diễn tả mức độ không rõ ràng, gợi cảm giác mơ hồ, như một sự tiếc nuối khó gọi thành tên. **Tác dụng** - Gợi cảm xúc hoài niệm: Câu thơ khắc họa nỗi bâng khuâng trước sự thay đổi của thiên nhiên, đất trời, gợi nhớ về một miền quê thanh bình đang dần phai nhạt. - Tạo hình ảnh sinh động: Biện pháp nhân hóa và ẩn dụ giúp hình ảnh thơ trở nên sống động, có hồn, khiến người đọc dễ dàng hình dung và đồng cảm. - Thể hiện tâm trạng: Sự mất mát "ít nhiều" của hương đồng gió nội cũng giống như những ký ức đẹp đang dần xa, từ đó bộc lộ tâm trạng luyến tiếc, bịn rịn của tác giả. Câu thơ không chỉ tả cảnh mà còn gửi gắm nỗi niềm sâu kín, khiến người đọc thấm thía vẻ đẹp mong manh của thiên nhiên và ký ức.

Nhân vật "em" trong bài thơ *Chân quê* của Nguyễn Bính là hình ảnh đại diện cho người con gái quê chất phác nhưng đang dần bị cuốn vào lối sống thị thành xa lạ. "Em" hiện lên với những nét đẹp giản dị, mộc mạc của làng quê Việt Nam: "áo tứ thân", "yếm lụa sồi", "khăn mỏ quạ" – những trang phục truyền thống gợi nét duyên thầm kín. Thế nhưng, sự thay đổi của "em" khi "đi tỉnh về" với "khăn nhung, áo cài phấn hương" đã khiến nhân vật "anh" ngỡ ngàng, đau đớn. Sự thay đổi ấy không chỉ là ngoại hình mà còn phản ánh sự dao động trong tâm hồn, khi "em" dần đánh mất bản sắc quê hương để chạy theo những giá trị phù phiếm. Qua nhân vật "em", Nguyễn Bính không chỉ bộc lộ nỗi niềm tiếc nuối trước sự mai một của văn hóa làng quê mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc về sự cần thiết phải giữ gìn những nét đẹp chân quê giữa dòng đời đổi thay.

Bài làm Trong nhịp sống hối hả của xã hội hiện đại, khi công nghệ và văn hóa toàn cầu len lỏi vào từng ngõ ngách đời sống, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một thách thức không nhỏ. Tuy nhiên, đây cũng là nhiệm vụ quan trọng để mỗi dân tộc giữ được bản sắc riêng, không bị hòa tan trong xu thế toàn cầu

hoá.

Văn hóa truyền thống là tinh hoa được đúc kết qua hàng trăm năm, thể hiện qua phong tục tập quán, lễ hội, nghệ thuật dân gian, ẩm thực, kiến trúc, và cả cách ứng xử của con người. Chẳng hạn, tục thờ cúng tổ tiên của người Việt thể hiện đạo lý "uống nước nhớ nguồn", hay tranh Đông Hồ, hát xẩm, ca trù là những di sản nghệ thuật độc đáo. Nếu đánh mất những giá trị này, chúng ta sẽ đánh mất một phần linh hồn dân tộc, trở thành "bản sao mờ nhạt" của các nền văn hóa khác. Sự bùng nổ của công nghệ và văn hóa đại chúng khiến giới trẻ ngày càng xa rời những giá trị cổ truyền. Nhiều người thờ ơ với các làn điệu dân ca, không hiểu ý nghĩa của lễ hội, thậm chí xem chúng là lỗi thời. Một số phong tục bị biến tướng vì mục đích thương mại, như lễ hội phản cảm, hay các làng nghề truyền thống dần mai một do không cạnh tranh được với hàng công nghiệp. Nếu không có biện pháp bảo tồn kịp thời, nhiều di sản văn hóa có nguy cơ biến mất vĩnh viễn. Trước hết, giáo dục đóng vai trò quan trọng. Các trường học nên đưa vào chương trình những bài học về văn hóa dân tộc, tổ chức các buổi trải nghiệm như học hát dân ca, tham quan làng nghề. Gia đình cũng cần dạy con em về phong tục, nếp sống truyền thống từ nhỏ. Bên cạnh đó, nhà nước và cộng đồng cần có chính sách bảo tồn di sản, hỗ trợ nghệ nhân, khôi phục lễ hội một cách bài bản. Công nghệ cũng có thể góp phần quảng bá văn hóa, như phim ảnh, âm nhạc hiện đại lồng ghép yếu tố dân gian, hay ứng dụng thực tế ảo để tái hiện di tích lịch sử.

Gìn giữ văn hóa truyền thống không có nghĩa là khư khư ôm lấy quá khứ, mà là bảo tồn tinh thần dân tộc trong dòng chảy hiện đại. Như nhà văn hóa Phạm Quỳnh từng nói: *"Truyền thống là ngọn đèn soi đường, không phải là bức tường ngăn bước."* Mỗi người cần chung tay góp sức để văn hóa Việt Nam không chỉ tồn tại trong bảo tàng, mà còn sống động trong nhịp thở của cuộc sống hôm nay.

Thông điệp bài thơ đề cao về vẻ đẹp thuần khiết của người phụ nữ nông thôn xưa và phản đối sự thay đổi về bản sắc ngày nay

Những loại trang phục trong bài: áo cài khuy bấm, quần lính, yếm lụa sồi, khăn nhung, dây lưng đũi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen

Những loại trang phục ấy đem lại cảm giác giản dị chân chất thôn quê của những cô gái xưa

Chân quê là một vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của thôn quê, của những người con quê, đó là lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê, là sự chân chất, mộc mà, thật thà, thẳng thắn không của người dân quê

Bài thơ được viết theo thể thơ lục bát