Nguyễn Thị Minh Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Minh Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Biện pháp tu từ:

  • Ẩn dụ: “Hương đồng gió nội” là hình ảnh ẩn dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, giản dị và tâm hồn thuần khiết, chân quê của người con gái nông thôn.
  • Hoán dụ (kết hợp): Mượn hình ảnh hương, gió để đại diện cho chất quê, hồn quê trong con người cô gái.

2. Tác dụng:

  • Câu thơ gợi lên một sự tiếc nuối nhẹ nhàng trước sự thay đổi ở cô gái sau khi “đi tỉnh về”.
  • Hình ảnh "hương đồng gió nội" bay đi thể hiện một cách tinh tế và kín đáo sự phai nhạt của những giá trị truyền thống, chất quê trong tâm hồn và lối sống của cô gái khi cô dần bị ảnh hưởng bởi lối sống thành thị.
  • Đồng thời, câu thơ mang tính chất cảnh báo nhẹ nhàng, thể hiện tâm trạng vừa yêu, vừa lo, vừa tiếc của nhân vật trữ tình đối với người mình yêu và với cả văn hóa truyền thống đang bị mai một.

“Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu. Một dân tộc quên đi văn hóa truyền thống là một dân tộc mất gốc.” Câu nói ấy không chỉ thể hiện tầm quan trọng của tri thức, mà còn nhấn mạnh vai trò to lớn của văn hóa truyền thống trong việc tạo nên bản sắc và sức mạnh nội tại của một dân tộc. Trong thời đại hiện nay – khi xã hội hiện đại hóa từng ngày, con người dần có xu hướng chạy theo những giá trị vật chất, hiện đại – việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.

Văn hóa truyền thống chính là "phần hồn" của một dân tộc, là những gì đã được đúc kết, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Đó có thể là ngôn ngữ, trang phục, lễ hội, tín ngưỡng, tập tục, ẩm thực, âm nhạc dân gian... Những nét văn hóa ấy không chỉ mang tính nghệ thuật mà còn thể hiện tư duy, tâm hồn và lối sống đặc trưng của người Việt Nam. Việc gìn giữ chúng là cách để chúng ta giữ lấy cội nguồn, khẳng định bản sắc dân tộc trong thế giới toàn cầu hóa.

Tuy nhiên, trong đời sống hiện đại, khi công nghệ, lối sống phương Tây du nhập mạnh mẽ, nhiều người – đặc biệt là giới trẻ – bắt đầu xa rời các giá trị truyền thống. Nhiều lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, biến tướng; nhiều loại hình nghệ thuật dân gian như hát chèo, hát xẩm, tuồng, ca trù... dần vắng bóng; thậm chí tiếng Việt cũng bị pha tạp, viết sai, dùng sai tràn lan trên mạng xã hội. Những điều đó khiến cho văn hóa truyền thống đứng trước nguy cơ bị mai một. Nếu không giữ gìn, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đánh mất chính bản sắc và linh hồn dân tộc mình.

Để bảo vệ văn hóa truyền thống, cần có sự chung tay của cả cộng đồng. Nhà nước cần đẩy mạnh các chính sách bảo tồn di sản, khôi phục các làng nghề, nghệ thuật truyền thống. Các trường học nên tăng cường giáo dục văn hóa dân tộc cho học sinh, không chỉ qua sách vở mà bằng hoạt động thực tế như trải nghiệm lễ hội, tham quan di tích lịch sử, học nhạc cụ dân tộc… Ngoài ra, mỗi cá nhân cũng có thể góp phần bằng những việc làm thiết thực như mặc áo dài trong ngày lễ, dùng tiếng Việt chuẩn mực, giữ gìn nếp nhà truyền thống, hoặc đơn giản là trân trọng những món ăn dân dã của quê hương.

Thực tế đã có nhiều tấm gương đẹp trong việc gìn giữ văn hóa dân tộc. Nghệ nhân Hà Thị Cầu – người cuối cùng giữ gìn nghệ thuật hát xẩm – đã dành cả cuộc đời để truyền lại làn điệu cổ cho thế hệ sau. Nhiều bạn trẻ hiện nay cũng đang mở các kênh YouTube, TikTok để giới thiệu văn hóa dân gian như làm tò he, nặn đất, nấu bánh chưng ngày Tết… Điều đó chứng minh rằng: văn hóa truyền thống không hề “lỗi thời”, chỉ cần chúng ta trân trọng và biết cách làm mới nó trong đời sống hôm nay.

Văn hóa truyền thống chính là gốc rễ, là sức mạnh mềm làm nên bản lĩnh và sự khác biệt của một dân tộc. Giữ gìn nó không phải là bảo thủ, mà là một hành động văn minh, thể hiện lòng biết ơn với tổ tiên và trách nhiệm với tương lai. Trong guồng quay của hiện đại, đừng để chúng ta trở thành những con người “hiện đại nhưng vô hồn”, mà hãy là những con người biết sống hiện đại trên nền tảng vững chắc của văn hóa dân tộc.

“Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu. Một dân tộc quên đi văn hóa truyền thống là một dân tộc mất gốc.” Câu nói ấy không chỉ thể hiện tầm quan trọng của tri thức, mà còn nhấn mạnh vai trò to lớn của văn hóa truyền thống trong việc tạo nên bản sắc và sức mạnh nội tại của một dân tộc. Trong thời đại hiện nay – khi xã hội hiện đại hóa từng ngày, con người dần có xu hướng chạy theo những giá trị vật chất, hiện đại – việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.

Văn hóa truyền thống chính là "phần hồn" của một dân tộc, là những gì đã được đúc kết, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Đó có thể là ngôn ngữ, trang phục, lễ hội, tín ngưỡng, tập tục, ẩm thực, âm nhạc dân gian... Những nét văn hóa ấy không chỉ mang tính nghệ thuật mà còn thể hiện tư duy, tâm hồn và lối sống đặc trưng của người Việt Nam. Việc gìn giữ chúng là cách để chúng ta giữ lấy cội nguồn, khẳng định bản sắc dân tộc trong thế giới toàn cầu hóa.

Tuy nhiên, trong đời sống hiện đại, khi công nghệ, lối sống phương Tây du nhập mạnh mẽ, nhiều người – đặc biệt là giới trẻ – bắt đầu xa rời các giá trị truyền thống. Nhiều lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, biến tướng; nhiều loại hình nghệ thuật dân gian như hát chèo, hát xẩm, tuồng, ca trù... dần vắng bóng; thậm chí tiếng Việt cũng bị pha tạp, viết sai, dùng sai tràn lan trên mạng xã hội. Những điều đó khiến cho văn hóa truyền thống đứng trước nguy cơ bị mai một. Nếu không giữ gìn, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đánh mất chính bản sắc và linh hồn dân tộc mình.

Để bảo vệ văn hóa truyền thống, cần có sự chung tay của cả cộng đồng. Nhà nước cần đẩy mạnh các chính sách bảo tồn di sản, khôi phục các làng nghề, nghệ thuật truyền thống. Các trường học nên tăng cường giáo dục văn hóa dân tộc cho học sinh, không chỉ qua sách vở mà bằng hoạt động thực tế như trải nghiệm lễ hội, tham quan di tích lịch sử, học nhạc cụ dân tộc… Ngoài ra, mỗi cá nhân cũng có thể góp phần bằng những việc làm thiết thực như mặc áo dài trong ngày lễ, dùng tiếng Việt chuẩn mực, giữ gìn nếp nhà truyền thống, hoặc đơn giản là trân trọng những món ăn dân dã của quê hương.

Thực tế đã có nhiều tấm gương đẹp trong việc gìn giữ văn hóa dân tộc. Nghệ nhân Hà Thị Cầu – người cuối cùng giữ gìn nghệ thuật hát xẩm – đã dành cả cuộc đời để truyền lại làn điệu cổ cho thế hệ sau. Nhiều bạn trẻ hiện nay cũng đang mở các kênh YouTube, TikTok để giới thiệu văn hóa dân gian như làm tò he, nặn đất, nấu bánh chưng ngày Tết… Điều đó chứng minh rằng: văn hóa truyền thống không hề “lỗi thời”, chỉ cần chúng ta trân trọng và biết cách làm mới nó trong đời sống hôm nay.

Văn hóa truyền thống chính là gốc rễ, là sức mạnh mềm làm nên bản lĩnh và sự khác biệt của một dân tộc. Giữ gìn nó không phải là bảo thủ, mà là một hành động văn minh, thể hiện lòng biết ơn với tổ tiên và trách nhiệm với tương lai. Trong guồng quay của hiện đại, đừng để chúng ta trở thành những con người “hiện đại nhưng vô hồn”, mà hãy là những con người biết sống hiện đại trên nền tảng vững chắc của văn hóa dân tộc.

Trong bài thơ Chân quê, nhân vật “em” hiện lên là hình ảnh người con gái nông thôn đang có sự thay đổi dưới ảnh hưởng của lối sống và cách ăn mặc thành thị. Sau chuyến đi tỉnh về, “em” xuất hiện với khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm – những trang phục hiện đại, rực rỡ và xa lạ so với hình ảnh quen thuộc, mộc mạc trước kia. Sự thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình – người con trai – cảm thấy bối rối và tiếc nuối, bởi anh yêu vẻ đẹp thuần khiết, chân chất của người con gái “quê mùa”, gắn với chiếc áo tứ thân, yếm lụa sồi, khăn mỏ quạ. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ xây dựng nhân vật “em” như một biểu tượng cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, mà còn thể hiện nỗi lo lắng về sự mai một của vẻ đẹp quê hương trong dòng chảy đổi thay của xã hội. Nhân vật “em” là lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà sâu sắc: hãy trân trọng, giữ gìn nét đẹp chân quê – những giá trị tinh thần giản dị nhưng bền vững trong mỗi con người.

"Chân quê" là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về việc giữ gìn nét đẹp truyền thống, giữ lấy cái hồn quê mộc mạc giữa dòng chảy hiện đại hóa, và trân trọng những điều chân thành, giản dị trong cuộc sống.

Các loại trang phục trong bài thơ không chỉ đơn thuần là sự miêu tả về vẻ ngoài, mà còn ẩn chứa sự đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa truyền thống và hiện đại, đồng thời thể hiện tình yêu của nhân vật trữ tình với vẻ đẹp thuần phác, giản dị của làng quê.

gợi lên hình ảnh một vẻ đẹp thuần khiết, không màu mè, giản dị nhưng rất sâu sắc và đáng quý, đặc biệt là trong sự đối lập với những gì hiện đại, xa lạ hay phô trương.

Nhận xét về hành vi của H:

  • Hành động chia sẻ số điện thoại của người khác khi chưa được phép, kèm theo lời lẽ xúc phạm, là xâm phạm quyền riêng tưbôi nhọ danh dự cá nhân.
  • Việc kêu gọi người khác cùng nhắn tin làm phiền là hành vi bắt nạt, có thể gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho M.
  • Dù H có bức xúc vì M không hoàn thành công việc, cách hành xử như vậy không đúng, thiếu tôn trọng người khác, và vi phạm chuẩn mực đạo đức cũng như pháp luật về quyền cá nhân.

Nếu em là H:

  • Em sẽ gỡ bài viết, xin lỗi M công khai và rút kinh nghiệm về hành vi của mình.
  • Em nên nói chuyện thẳng thắn với M hoặc báo với giáo viên hướng dẫn để cùng tìm giải pháp, thay vì lan truyền thông tin cá nhân lên mạng.

Nếu em là M:

  • Em nên bình tĩnh, không phản ứng tiêu cực hay trả đũa.
  • Em có thể báo với giáo viên chủ nhiệm hoặc người có trách nhiệm để được bảo vệ quyền lợi và ngăn chặn hành vi sai trái tiếp diễn.
  • Đồng thời, M cũng cần rút kinh nghiệm trong việc làm việc nhóm, tránh tạo ra những mâu thuẫn không cần thiết.

Bài học rút ra:

Trong mọi tình huống, dù có mâu thuẫn, ta nên giải quyết bằng đối thoại, tôn trọng và cầu thị, tránh nóng giận dẫn đến hành vi vi phạm đạo đức và pháp luật.

a. Trong giờ ra chơi, A để điện thoại trên bàn và ra ngoài uống nước. B thấy tin nhắn từ một số lạ hiện lên màn hình nên đã mở ra đọc và chụp lại màn hình gửi cho C.

Nhận xét:
Hành động của B là xâm phạm quyền riêng tư của A. Dù tin nhắn hiện trên màn hình khóa, B không có quyền đọc, chụp lại và gửi cho người khác. Điều này thể hiện sự thiếu tôn trọng và có thể gây tổn hại đến danh dự hoặc mối quan hệ của A.

Nếu em là B:
Em sẽ không động vào điện thoại của bạn. Nếu cảm thấy tin nhắn đó có thể quan trọng hay khẩn cấp, em có thể thông báo lại cho A khi bạn quay lại, nhưng tuyệt đối không tự ý xem hay gửi nội dung cho người khác.


b. Trong một lần đến thăm họ hàng, H thấy một phong thư để trên bàn có đề tên người nhận là chú của H. Vì tò mò, H đã mở thư ra xem trước khi đưa cho chú.

Nhận xét:
Hành động của H là vi phạm quyền riêng tư thư tín. Dù là người thân trong gia đình, mỗi người đều có quyền được bảo vệ thông tin cá nhân. Việc tự ý mở thư là không tôn trọng chú và là hành vi sai trái.

Nếu em là H:
Em sẽ không mở thư. Em sẽ đưa phong thư cho chú một cách cẩn thận và tuyệt đối không tò mò hay can thiệp vào thư từ của người khác.