

Phan Quang Lâm
Giới thiệu về bản thân



































câu 1 : Bài Làm
Những gì sảy ra ở thời gian hiện tại mà chúng ta coi chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt thì trong tương lai , 10 đến 20 năm nữa , chúng ta mới biết thời điểm mình ở thời gian này đã lười nhác cungx như những suy nghĩ hạn hẹp của mình ở thời gian này sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đối với tương lai của chính bản thân chúng ta . Mark Twain nói đúng , chúng ta cần nhổ neo , rời khỏi nơi an toàn, bởi vì điều đó trong tương lai sẽ giúp bạn nhiều thứ hơn bạn n ghĩ . Tuổi trẻ là khoảng thời gian ngắn ngủi mà mỗi chúng ta sau này sẽ không thể quên , chính vì vậy hãy làm những gì bản thân không hối tiếc, nỗ lực , cố gắng hết sức đối với mục tiêu của bản thân để sau này nhìn lại sẽ thấy tự hào thay vỳ chách móc bản thân trong quá khứ chư đủ nỗ lực .
câu 2 : Bài Làm
Nhân vật người mẹ trong đoạn trích là hiện thân của tình mẫu tử bao la, lặng lẽ và giàu đức hi sinh – một biểu tượng quen thuộc trong văn học Việt Nam. Dù người con là Tâm đã xa nhà suốt sáu năm, lạnh nhạt, vô tâm và không một lần hỏi han, người mẹ ấy vẫn đau đáu mong chờ, vẫn giữ nguyên sự yêu thương, dịu dàng và săn sóc như thuở ban đầu.
Bà hiện lên qua những chi tiết giản dị: mái tóc bạc hơn, bộ áo cũ kỹ, tiếng guốc chậm rãi – tất cả như khắc họa sự tàn phai của thời gian và nỗi cô đơn trong cuộc sống thường ngày. Khi gặp lại con, bà không trách cứ mà chỉ nghẹn ngào thốt lên: “Con đã về đấy ư?”. Đó là câu nói đầy yêu thương, chất chứa bao nhớ nhung dồn nén. Dù sống trong cảnh thiếu thốn, lam lũ và lặng lẽ, bà vẫn luôn dành sự quan tâm sâu sắc đến đứa con nơi xa, hỏi han từng chút một về sức khỏe, cuộc sống, và cả những chuyện nhỏ ở làng quê.
Tình cảm của bà là vô điều kiện. Dù Tâm thờ ơ, lạnh nhạt, bà vẫn nhẫn nại, dịu dàng, không một lời oán trách. Bà mẹ ấy như một biểu tượng cho sự chờ đợi vô biên và tình thương không bao giờ cạn.
Qua nhân vật người mẹ, tác giả không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam mà còn nhắn nhủ một bài học sâu sắc về đạo làm con. Trong guồng quay hiện đại, nhiều người dễ quên đi cội nguồn, quên mất những hi sinh thầm lặng của mẹ cha. Đừng để đến khi ngoảnh lại, những người yêu thương ta nhất đã không còn, khi đó, nỗi tiếc nuối sẽ không thể bù đắp được nữa.
câu 1 : Bài Làm
Những gì sảy ra ở thời gian hiện tại mà chúng ta coi chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt thì trong tương lai , 10 đến 20 năm nữa , chúng ta mới biết thời điểm mình ở thời gian này đã lười nhác cungx như những suy nghĩ hạn hẹp của mình ở thời gian này sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đối với tương lai của chính bản thân chúng ta . Mark Twain nói đúng , chúng ta cần nhổ neo , rời khỏi nơi an toàn, bởi vì điều đó trong tương lai sẽ giúp bạn nhiều thứ hơn bạn n ghĩ . Tuổi trẻ là khoảng thời gian ngắn ngủi mà mỗi chúng ta sau này sẽ không thể quên , chính vì vậy hãy làm những gì bản thân không hối tiếc, nỗ lực , cố gắng hết sức đối với mục tiêu của bản thân để sau này nhìn lại sẽ thấy tự hào thay vỳ chách móc bản thân trong quá khứ chư đủ nỗ lực .
câu 2 : Bài Làm
Nhân vật người mẹ trong đoạn trích là hiện thân của tình mẫu tử bao la, lặng lẽ và giàu đức hi sinh – một biểu tượng quen thuộc trong văn học Việt Nam. Dù người con là Tâm đã xa nhà suốt sáu năm, lạnh nhạt, vô tâm và không một lần hỏi han, người mẹ ấy vẫn đau đáu mong chờ, vẫn giữ nguyên sự yêu thương, dịu dàng và săn sóc như thuở ban đầu.
Bà hiện lên qua những chi tiết giản dị: mái tóc bạc hơn, bộ áo cũ kỹ, tiếng guốc chậm rãi – tất cả như khắc họa sự tàn phai của thời gian và nỗi cô đơn trong cuộc sống thường ngày. Khi gặp lại con, bà không trách cứ mà chỉ nghẹn ngào thốt lên: “Con đã về đấy ư?”. Đó là câu nói đầy yêu thương, chất chứa bao nhớ nhung dồn nén. Dù sống trong cảnh thiếu thốn, lam lũ và lặng lẽ, bà vẫn luôn dành sự quan tâm sâu sắc đến đứa con nơi xa, hỏi han từng chút một về sức khỏe, cuộc sống, và cả những chuyện nhỏ ở làng quê.
Tình cảm của bà là vô điều kiện. Dù Tâm thờ ơ, lạnh nhạt, bà vẫn nhẫn nại, dịu dàng, không một lời oán trách. Bà mẹ ấy như một biểu tượng cho sự chờ đợi vô biên và tình thương không bao giờ cạn.
Qua nhân vật người mẹ, tác giả không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam mà còn nhắn nhủ một bài học sâu sắc về đạo làm con. Trong guồng quay hiện đại, nhiều người dễ quên đi cội nguồn, quên mất những hi sinh thầm lặng của mẹ cha. Đừng để đến khi ngoảnh lại, những người yêu thương ta nhất đã không còn, khi đó, nỗi tiếc nuối sẽ không thể bù đắp được nữa.
a. Vật nặng 500 g → \(m = 0.5 \textrm{ } \text{kg}\)
\(\Delta l = \frac{0.5 \cdot 10}{100} = 0.05 \textrm{ } \text{m} = 5 \textrm{ } \text{cm} \Rightarrow L = 40 + 5 = 45 \textrm{ } \text{cm}\)
➡️ Đáp án: 45 cm
b. Chiều dài lò xo là 48 cm → \(\Delta l = 8 \textrm{ } \text{cm} = 0.08 \textrm{ } \text{m}\)
\(\Delta l = \frac{m g}{k} \Rightarrow m = \frac{k \Delta l}{g} = \frac{100 \cdot 0.08}{10} = 0.8 \textrm{ } \text{kg} = 800 \textrm{ } \text{g}\)
➡️ Đáp án: 800 g
a. Vật nặng 500 g → \(m = 0.5 \textrm{ } \text{kg}\)
\(\Delta l = \frac{0.5 \cdot 10}{100} = 0.05 \textrm{ } \text{m} = 5 \textrm{ } \text{cm} \Rightarrow L = 40 + 5 = 45 \textrm{ } \text{cm}\)
➡️ Đáp án: 45 cm
b. Chiều dài lò xo là 48 cm → \(\Delta l = 8 \textrm{ } \text{cm} = 0.08 \textrm{ } \text{m}\)
\(\Delta l = \frac{m g}{k} \Rightarrow m = \frac{k \Delta l}{g} = \frac{100 \cdot 0.08}{10} = 0.8 \textrm{ } \text{kg} = 800 \textrm{ } \text{g}\)
➡️ Đáp án: 800 g
câu 1 :
bài làm
Đối với công nghệ thông tin đang phát triển nhanh chóng trong thời đại 4.0 , những phát minh cũng như cải tiến trong cuộc sống hiện nay là không hề nhỏ, đơn giản chỉ từ những thứ đơn giản cũng như phức tạp nhưng quan trọng nhất là phải có tính sáng tạo trong mỗi người . Tính sáng tạo là khi con người ta mày mò và phát triển con đường mình đang đi 1 cách nhanh chóng và hiệu quả hơn , giúp quá trình vừa được rút ngắn cung như tăng chất lượng công việc mình cần làm . Tính sáng tạo quan trong với mỗi cá nhân con người , ai có tính sáng tạo thì sẽ bước đi trên con đường của mình một cách vững trãi cũng như góp một phần thành công trên con đường mình chọn. Việc không có tính sáng tạo khiến conn người ta chỉ như một khuânn mẫu được đúc rèn. Đối với giớ trẻ hiện nay tính sáng tạo là một phần không thể thiếu trong từng bước đi đến thành công của họ.
câu 2 :
BÀI LÀM
Nguyễn Ngọc Tư – nhà văn của miền sông nước – luôn khiến người đọc xúc động bởi những câu chuyện dung dị mà sâu sắc về thân phận con người ở miền Tây Nam Bộ. Truyện ngắn Biển người mênh mông là một lát cắt đời thường như thế. Qua hai nhân vật Phi và ông Sáu Đeog, tác giả đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp tâm hồn, tình cảm và cốt cách đáng quý của con người Nam Bộ
Nhân vật Phi hiện lên là một người đàn ông sống có phần xuề xòa, lôi thôi, thiếu đi sự quan tâm từ gia đình, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một tâm hồn nhạy cảm và sống đầy tình cảm. Cuộc đời Phi là chuỗi dài của thiếu thốn tình thân: không có cha, mẹ thì rời xa từ nhỏ, sống với bà ngoại – người duy nhất chăm lo cho Phi cho đến khi bà mất. Cuộc sống thiếu thốn tình cảm khiến Phi trở thành một người ít nói, trầm lặng, có phần buông xuôi. Nhưng chính trong sự “bầy hầy” bên ngoài ấy lại là một trái tim giàu yêu thương, một người có trách nhiệm, biết lắng nghe, biết trân trọng những gì nhỏ bé, giản dị.
Phi không được ai chăm sóc, ngoại trừ người bà đã khuất và ông Sáu Đèo – một người hàng xóm già nua, nghèo khổ. Nhưng qua cách Phi tiếp xúc, lắng nghe những câu chuyện buồn vui của ông Sáu, chăm lo cho con bìm bịp sau khi ông đi xa, người đọc có thể cảm nhận rõ Phi là người biết đồng cảm, sống tử tế, đầy trách nhiệm. Con người Nam Bộ trong Phi là sự chân thành, lặng lẽ mà nghĩa tình.
Còn ông Sáu Đèo, một người già từng trôi dạt trên ghe qua nhiều vùng đất, lại là hình ảnh rõ nét hơn nữa của con người Nam Bộ: chân chất, thủy chung và sống đầy tình cảm. Ông Sáu nghèo, chỉ có mấy thùng các-tông và một con bìm bịp làm bạn, nhưng tâm hồn ông thì giàu có lạ thường. Gần bốn mươi năm đi tìm người vợ cũ chỉ để “xin lỗi”, ông Sáu như đại diện cho kiểu người Nam Bộ xưa – sống nghĩa tình, thủy chung, không quên cội nguồn. Dù vợ ông đã bỏ đi từ lâu, ông không trách móc, chỉ ân hận và tìm kiếm để bày tỏ một lời xin lỗi. Trong ông còn có một lòng tin tưởng vào người trẻ – khi ông trao con bìm bịp lại cho Phi, là ông trao gửi một phần đời, một phần ký ức, niềm tin cho thế hệ sau.
Qua cách Nguyễn Ngọc Tư khắc họa Phi và ông Sáu Đèo, có thể thấy con người Nam Bộ hiện lên vừa gần gũi, mộc mạc, vừa sâu sắc, thủy chung. Họ có thể nghèo về vật chất nhưng giàu tình cảm, biết yêu thương và sẻ chia giữa dòng đời rộng lớn, như chính tên truyện “Biển người mênh mông”. Trong “biển người” ấy, những con người như Phi và ông Sáu vẫn giữ được cái tình, cái nghĩa, cái chất Nam Bộ hiền lành mà sâu nặng.
Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư không ồn ào, không kịch tính, nhưng đủ khiến người đọc xúc động vì những điều giản dị, chân thành. Nhờ vậy, hình ảnh con người miền Tây sông nước hiện lên một cách chân thực và đáng quý, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc.
câu 1 :
bài làm
Đối với công nghệ thông tin đang phát triển nhanh chóng trong thời đại 4.0 , những phát minh cũng như cải tiến trong cuộc sống hiện nay là không hề nhỏ, đơn giản chỉ từ những thứ đơn giản cũng như phức tạp nhưng quan trọng nhất là phải có tính sáng tạo trong mỗi người . Tính sáng tạo là khi con người ta mày mò và phát triển con đường mình đang đi 1 cách nhanh chóng và hiệu quả hơn , giúp quá trình vừa được rút ngắn cung như tăng chất lượng công việc mình cần làm . Tính sáng tạo quan trong với mỗi cá nhân con người , ai có tính sáng tạo thì sẽ bước đi trên con đường của mình một cách vững trãi cũng như góp một phần thành công trên con đường mình chọn. Việc không có tính sáng tạo khiến conn người ta chỉ như một khuânn mẫu được đúc rèn. Đối với giớ trẻ hiện nay tính sáng tạo là một phần không thể thiếu trong từng bước đi đến thành công của họ.
câu 2 :
BÀI LÀM
Nguyễn Ngọc Tư – nhà văn của miền sông nước – luôn khiến người đọc xúc động bởi những câu chuyện dung dị mà sâu sắc về thân phận con người ở miền Tây Nam Bộ. Truyện ngắn Biển người mênh mông là một lát cắt đời thường như thế. Qua hai nhân vật Phi và ông Sáu Đeog, tác giả đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp tâm hồn, tình cảm và cốt cách đáng quý của con người Nam Bộ
Nhân vật Phi hiện lên là một người đàn ông sống có phần xuề xòa, lôi thôi, thiếu đi sự quan tâm từ gia đình, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một tâm hồn nhạy cảm và sống đầy tình cảm. Cuộc đời Phi là chuỗi dài của thiếu thốn tình thân: không có cha, mẹ thì rời xa từ nhỏ, sống với bà ngoại – người duy nhất chăm lo cho Phi cho đến khi bà mất. Cuộc sống thiếu thốn tình cảm khiến Phi trở thành một người ít nói, trầm lặng, có phần buông xuôi. Nhưng chính trong sự “bầy hầy” bên ngoài ấy lại là một trái tim giàu yêu thương, một người có trách nhiệm, biết lắng nghe, biết trân trọng những gì nhỏ bé, giản dị.
Phi không được ai chăm sóc, ngoại trừ người bà đã khuất và ông Sáu Đèo – một người hàng xóm già nua, nghèo khổ. Nhưng qua cách Phi tiếp xúc, lắng nghe những câu chuyện buồn vui của ông Sáu, chăm lo cho con bìm bịp sau khi ông đi xa, người đọc có thể cảm nhận rõ Phi là người biết đồng cảm, sống tử tế, đầy trách nhiệm. Con người Nam Bộ trong Phi là sự chân thành, lặng lẽ mà nghĩa tình.
Còn ông Sáu Đèo, một người già từng trôi dạt trên ghe qua nhiều vùng đất, lại là hình ảnh rõ nét hơn nữa của con người Nam Bộ: chân chất, thủy chung và sống đầy tình cảm. Ông Sáu nghèo, chỉ có mấy thùng các-tông và một con bìm bịp làm bạn, nhưng tâm hồn ông thì giàu có lạ thường. Gần bốn mươi năm đi tìm người vợ cũ chỉ để “xin lỗi”, ông Sáu như đại diện cho kiểu người Nam Bộ xưa – sống nghĩa tình, thủy chung, không quên cội nguồn. Dù vợ ông đã bỏ đi từ lâu, ông không trách móc, chỉ ân hận và tìm kiếm để bày tỏ một lời xin lỗi. Trong ông còn có một lòng tin tưởng vào người trẻ – khi ông trao con bìm bịp lại cho Phi, là ông trao gửi một phần đời, một phần ký ức, niềm tin cho thế hệ sau.
Qua cách Nguyễn Ngọc Tư khắc họa Phi và ông Sáu Đèo, có thể thấy con người Nam Bộ hiện lên vừa gần gũi, mộc mạc, vừa sâu sắc, thủy chung. Họ có thể nghèo về vật chất nhưng giàu tình cảm, biết yêu thương và sẻ chia giữa dòng đời rộng lớn, như chính tên truyện “Biển người mênh mông”. Trong “biển người” ấy, những con người như Phi và ông Sáu vẫn giữ được cái tình, cái nghĩa, cái chất Nam Bộ hiền lành mà sâu nặng.
Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư không ồn ào, không kịch tính, nhưng đủ khiến người đọc xúc động vì những điều giản dị, chân thành. Nhờ vậy, hình ảnh con người miền Tây sông nước hiện lên một cách chân thực và đáng quý, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc.