

Đỗ Quang Huy
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. (2.0 điểm) Suy nghĩ về nhận định của Mark Twain:
Nhận định của Mark Twain như một lời thức tỉnh mạnh mẽ, hướng con người ta đến một thái độ sống tích cực và dám dấn thân. Hai mươi năm sau, điều khiến chúng ta hối tiếc không phải là những vấp ngã hay sai lầm trong hành động, mà chính là sự chần chừ, e ngại, bỏ lỡ những cơ hội để trải nghiệm và khám phá. "Bến đỗ an toàn" mà Twain nhắc đến tượng trưng cho sự ổn định, quen thuộc nhưng cũng đầy giới hạn. Việc "tháo dây, nhổ neo" là lời kêu gọi vượt ra khỏi vùng an toàn, dám đối mặt với những điều mới mẻ, dù có thể tiềm ẩn rủi ro.
Cuộc sống vốn dĩ là một hành trình không ngừng vận động và đổi thay. Nếu ta cứ mãi nép mình trong vỏ bọc an toàn, sợ hãi những điều chưa biết, ta sẽ đánh mất vô vàn cơ hội để học hỏi, trưởng thành và tận hưởng những điều tươi đẹp mà cuộc sống mang lại. Những trải nghiệm, dù thành công hay thất bại, đều là những bài học quý giá, góp phần làm nên con người chúng ta. Đến khi nhìn lại, chính những điều "đã không làm" sẽ trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất, bởi chúng ta sẽ mãi mãi không biết "nếu như..." thì điều gì đã có thể xảy ra. Vì vậy, hãy can đảm bước ra khỏi vùng an toàn, sống hết mình với những khát khao và đam mê, để khi nhìn lại, ta không phải hối hận vì những điều đã bỏ lỡ.
Câu 2.
Đoạn trích "Trở về" của Thạch Lam đã khắc họa một cách chân thực và xúc động hình ảnh người mẹ quê tần tảo, giàu tình yêu thương và đức hy sinh, đồng thời thể hiện sâu sắc nỗi cô đơn, khắc khoải trong lòng bà khi con trai trưởng thành nhưng lại hờ hững, vô tâm với gia đình.
Trước hết, hình ảnh người mẹ hiện lên với những nét ngoại hình và cảnh vật xung quanh thấm đượm sự nghèo khó, vất vả. Căn nhà cũ "sụp thấp hơn một chút và mái gianh xơ xác hơn" là chứng nhân cho bao năm tháng lam lũ của bà. Tiếng guốc "thong thả và chậm hơn trước" cùng với dáng vẻ "già đi nhiều" và bộ áo "cũ kỹ như mấy năm về trước" gợi lên một cuộc đời nhiều nhọc nhằn, một sức khỏe đã suy yếu vì lo toan cho con.
Tuy vậy, tình yêu thương con của người mẹ vẫn luôn đong đầy và tha thiết. Ngay khi nhận ra Tâm, giọt nước mắt của bà đã nói lên tất cả sự nhớ mong, mừng tủi sau sáu năm dài đằng đẵng. Những câu hỏi ân cần, lo lắng của bà dành cho con trai: "Con đã về đấy ư?", "Bà vẫn được mạnh khỏe đấy chứ?", "Bà ở đây một mình thôi à?", "Bây giờ cậu đã khỏe hẳn chưa?" thể hiện sự quan tâm sâu sắc, thường trực trong trái tim người mẹ. Bà nhớ cả chuyện con ốm qua lời kể của bác Cả, lo lắng đến mức muốn lên thăm nhưng lại bất lực vì sự "quê mùa".
Đức hy sinh cao cả của người mẹ còn thể hiện ở sự chấp nhận và bao dung. Bà không hề trách móc sự vô tâm, hờ hững của Tâm trong suốt sáu năm qua. Bà âm thầm chịu đựng nỗi cô đơn trong căn nhà cũ, tìm niềm an ủi ở cô Trinh "dở hơi" nhưng tốt bụng. Việc bà nhắc đến cô Trinh "thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cậu đấy" như một nỗ lực khơi gợi những ký ức tốt đẹp, những sợi dây tình cảm còn sót lại trong lòng con trai.
Tuy nhiên, ẩn sâu trong những lời hỏi han ân cần là nỗi buồn và sự cô đơn không thể che giấu. Cuộc sống của bà "ngày nào cũng như ngày nào", quẩn quanh trong căn nhà cũ và những công việc làng quê vất vả. Sự thờ ơ, dửng dưng của Tâm khi nghe mẹ kể chuyện làng xóm càng làm nổi bật sự xa cách, vô tâm của người con. Ánh mắt "khẩn khoản" khi mời con ở lại ăn cơm và sự chấp nhận khi con vội vã ra đi cho thấy sự cô đơn, hụt hẫng trong lòng người mẹ.
Tóm lại, nhân vật người mẹ trong đoạn trích là một hình tượng xúc động về tình mẫu tử thiêng liêng và đức hy sinh cao cả của người phụ nữ Việt Nam. Qua hình ảnh người mẹ, Thạch Lam đã gợi lên sự xót xa, cảm thương cho những người mẹ quê tần tảo và thức tỉnh những người con về trách nhiệm, tình cảm gia đình quý giá.
Chào bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi! Bài toán này liên quan đến sự biến dạng của lò xo khi chịu tác dụng của trọng lực. Mình sẽ giúp bạn giải quyết từng phần nhé.
a. Tính chiều dài của lò xo khi treo vật có khối lượng 500 g:
Đầu tiên, chúng ta cần đổi khối lượng của vật sang đơn vị kilogram: m=500 g=0.5 kg
Khi treo vật vào lò xo, lò xo sẽ bị giãn ra một đoạn Δl do tác dụng của trọng lực. Lực đàn hồi của lò xo cân bằng với trọng lực của vật. Ta có:
Fđh=P kΔl=mg
Trong đó:
- k là độ cứng của lò xo (k=100 N/m)
- Δl là độ giãn của lò xo
- m là khối lượng của vật (m=0.5 kg)
- g là gia tốc trọng trường (g=10 m/s2)
Thay số vào, ta tính được độ giãn của lò xo:
(100 N/m)Δl=(0.5 kg)(10 m/s2) 100Δl=5 N Δl=1005 m=0.05 m=5 cm
Chiều dài của lò xo sau khi treo vật sẽ bằng chiều dài ban đầu cộng với độ giãn:
l=l0+Δl=40 cm+5 cm=45 cm
Vậy, chiều dài của lò xo khi treo vật 500 g là 45 cm.
b. Tính khối lượng vật cần treo để lò xo có chiều dài 48 cm:
Trong trường hợp này, chiều dài của lò xo sau khi treo vật là l=48 cm. Độ giãn của lò xo sẽ là:
Δl′=l−l0=48 cm−40 cm=8 cm=0.08 m
Lực đàn hồi của lò xo lúc này là:
Fđh′=kΔl′=(100 N/m)(0.08 m)=8 N
Lực đàn hồi này cân bằng với trọng lực của vật cần treo:
Fđh′=P′ 8 N=m′g 8 N=m′(10 m/s2)
Từ đó, ta tính được khối lượng của vật cần treo:
m′=10 m/s28 N=0.8 kg=800 g
Vậy, để lò xo có chiều dài 48 cm thì cần treo vật có khối lượng 800 g.
Chào bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi! Bài toán này liên quan đến sự biến dạng của lò xo khi chịu tác dụng của trọng lực. Mình sẽ giúp bạn giải quyết từng phần nhé.
a. Tính chiều dài của lò xo khi treo vật có khối lượng 500 g:
Đầu tiên, chúng ta cần đổi khối lượng của vật sang đơn vị kilogram: m=500 g=0.5 kg
Khi treo vật vào lò xo, lò xo sẽ bị giãn ra một đoạn Δl do tác dụng của trọng lực. Lực đàn hồi của lò xo cân bằng với trọng lực của vật. Ta có:
Fđh=P kΔl=mg
Trong đó:
- k là độ cứng của lò xo (k=100 N/m)
- Δl là độ giãn của lò xo
- m là khối lượng của vật (m=0.5 kg)
- g là gia tốc trọng trường (g=10 m/s2)
Thay số vào, ta tính được độ giãn của lò xo:
(100 N/m)Δl=(0.5 kg)(10 m/s2) 100Δl=5 N Δl=1005 m=0.05 m=5 cm
Chiều dài của lò xo sau khi treo vật sẽ bằng chiều dài ban đầu cộng với độ giãn:
l=l0+Δl=40 cm+5 cm=45 cm
Vậy, chiều dài của lò xo khi treo vật 500 g là 45 cm.
b. Tính khối lượng vật cần treo để lò xo có chiều dài 48 cm:
Trong trường hợp này, chiều dài của lò xo sau khi treo vật là l=48 cm. Độ giãn của lò xo sẽ là:
Δl′=l−l0=48 cm−40 cm=8 cm=0.08 m
Lực đàn hồi của lò xo lúc này là:
Fđh′=kΔl′=(100 N/m)(0.08 m)=8 N
Lực đàn hồi này cân bằng với trọng lực của vật cần treo:
Fđh′=P′ 8 N=m′g 8 N=m′(10 m/s2)
Từ đó, ta tính được khối lượng của vật cần treo:
m′=10 m/s28 N=0.8 kg=800 g
Vậy, để lò xo có chiều dài 48 cm thì cần treo vật có khối lượng 800 g.
a. Trường hợp xe và người chuyển động cùng chiều:
Khi người nhảy lên xe, động lượng của hệ thống (người + xe) được bảo toàn. Động lượng ban đầu của hệ thống bằng tổng động lượng của người và xe trước khi người nhảy lên. Động lượng sau của hệ thống bằng động lượng của người và xe khi họ cùng nhau chuyển động với vận tốc mới.
Gọi v là vận tốc của xe sau khi người nhảy lên. Theo định luật bảo toàn động lượng, ta có:
m1v1+m2v2=(m1+m2)v
Thay số vào, ta được:
(60 kg)(4 m/s)+(100 kg)(3 m/s)=(60 kg+100 kg)v 240 kg m/s+300 kg m/s=(160 kg)v 540 kg m/s=(160 kg)v v=160540 m/s=3.375 m/s
Vậy, vận tốc của xe sau khi người nhảy lên là 3.375 m/s.
b. Trường hợp xe và người chuyển động ngược chiều:
Trong trường hợp này, chúng ta cần chú ý đến dấu của vận tốc để biểu thị hướng chuyển động. Giả sử chiều chuyển động của người là chiều dương, thì chiều chuyển động của xe sẽ là chiều âm.
Áp dụng định luật bảo toàn động lượng, ta có:
m1v1+m2(−v2)=(m1+m2)v′
Trong đó, v′ là vận tốc của xe sau khi người nhảy lên (lưu ý dấu của v′ sẽ cho biết hướng chuyển động).
Thay số vào, ta được:
(60 kg)(4 m/s)+(100 kg)(−3 m/s)=(60 kg+100 kg)v′ 240 kg m/s−300 kg m/s=(160 kg)v′ −60 kg m/s=(160 kg)v′ v′=160−60 m/s=−0.375 m/s
Dấu âm cho thấy vận tốc của xe sau khi người nhảy lên có hướng ngược lại với hướng chuyển động ban đầu của người. Độ lớn vận tốc của xe là 0.375 m/s.