Nguyễn Ngọc Phương Nguyên

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Ngọc Phương Nguyên
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1 Trong đoạn thơ trích từ bài Trăng hè của Đoàn Văn Cừ, tác giả đã khắc họa một bức tranh quê yên bình và thấm đượm chất thơ. Vẻ đẹp ấy hiện lên từ những âm thanh quen thuộc như “tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa”, hình ảnh con chó ngủ lơ mơ ngoài thềm, bóng cây lơi lả bên hàng đậu – tất cả gợi nên một không gian thôn quê tĩnh lặng, giản dị mà đậm tình quê. Không chỉ dừng lại ở khung cảnh, đoạn thơ còn phác họa sinh hoạt đời thường của con người: ông lão nằm chơi giữa sân, ánh trăng lấp lánh soi tàu cau, thằng cu đứng vịn bên thành chõng ngắm con mèo quện dưới chân. Những chi tiết ấy tuy nhỏ bé nhưng chân thực và sống động, gợi nhắc về tuổi thơ, về tình làng nghĩa xóm ấm áp. Qua đó, ta thấy được tình yêu tha thiết của nhà thơ với quê hương và cuộc sống bình dị. Bức tranh quê ấy không chỉ đẹp bởi cảnh vật mà còn đẹp bởi sự gắn bó thân thương giữa con người và thiên nhiên.

Câu 2

Tuổi trẻ ai cũng có ước mơ, nhưng không phải ai cũng dám nỗ lực đến cùng để biến ước mơ thành hiện thực. Nỗ lực hết mình là khi em không cho phép bản thân dễ dàng bỏ cuộc, không sống hời hợt mà luôn nghiêm túc với con đường mình chọn. Đó có thể là những đêm thức trắng để ôn thi, những lần tự học một kỹ năng mới, hay chỉ đơn giản là không cho phép mình lười biếng, buông xuôi khi gặp khó khăn. Những điều ấy tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại là bước đệm vững chắc để em trưởng thành mỗi ngày.

Thế giới hôm nay luôn vận động, thay đổi nhanh chóng. Nếu không cố gắng, em sẽ bị tụt lại phía sau. Em từng gặp những bạn trẻ học giỏi hơn mình, tài năng hơn mình. Nhưng thay vì ghen tị hay nản lòng, em học được rằng điều quan trọng không phải là ai giỏi hơn ai, mà là ai kiên trì hơn ai. Em có thể không giỏi nhất, nhưng em luôn muốn là người cố gắng nhiều nhất. Vì em tin rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp, sớm hay muộn.

Tuy nhiên, em cũng thấy rằng vẫn còn nhiều bạn trẻ sống thiếu mục tiêu, dễ dàng buông xuôi khi gặp thất bại. Có người chọn sống an toàn, không dám thửthách bản thân. Có người lại bỏ cuộc chỉ vì vài lần không đạt kết quả như mong muốn. Em hiểu, tuổi trẻ mà không dám vượt qua giới hạn thì sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Chúng ta chỉ sống một lần, tại sao không sống cho thật xứng đáng?

Bản thân em từng có lúc thấy mệt mỏi, từng muốn từ bỏ những việc khó khăn. Nhưng rồi em nhận ra, nếu mình không cố gắng thì chẳng ai có thể giúp mình thành công. Những lần gục ngã cũng dạy em cách đứng dậy mạnh mẽ hơn. Dù chặng đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, em vẫn muốn đi đến cùng bằng tất cả sức lực và lòng kiên định của mình.

Tóm lại, nỗ lực hết mình chính là cách sống đẹp nhất của tuổi trẻ. Em tin rằng, chỉ cần cố gắng mỗi ngày – dù chỉ một chút thôi - thì tương lai sẽ mỉm cười với những người không ngừng tiến bước. Tuổi trẻ ngắn lắm, hãy sống và cống hiến hết mình để sau này nhìn lại, em có thể tự hào nói rằng: “Mình đã không sống hoài phí những năm tháng thanh xuân rực rỡ.”

Câu 1 Trong đoạn thơ trích từ bài Trăng hè của Đoàn Văn Cừ, tác giả đã khắc họa một bức tranh quê yên bình và thấm đượm chất thơ. Vẻ đẹp ấy hiện lên từ những âm thanh quen thuộc như “tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa”, hình ảnh con chó ngủ lơ mơ ngoài thềm, bóng cây lơi lả bên hàng đậu – tất cả gợi nên một không gian thôn quê tĩnh lặng, giản dị mà đậm tình quê. Không chỉ dừng lại ở khung cảnh, đoạn thơ còn phác họa sinh hoạt đời thường của con người: ông lão nằm chơi giữa sân, ánh trăng lấp lánh soi tàu cau, thằng cu đứng vịn bên thành chõng ngắm con mèo quện dưới chân. Những chi tiết ấy tuy nhỏ bé nhưng chân thực và sống động, gợi nhắc về tuổi thơ, về tình làng nghĩa xóm ấm áp. Qua đó, ta thấy được tình yêu tha thiết của nhà thơ với quê hương và cuộc sống bình dị. Bức tranh quê ấy không chỉ đẹp bởi cảnh vật mà còn đẹp bởi sự gắn bó thân thương giữa con người và thiên nhiên.

Câu 2

Tuổi trẻ ai cũng có ước mơ, nhưng không phải ai cũng dám nỗ lực đến cùng để biến ước mơ thành hiện thực. Nỗ lực hết mình là khi em không cho phép bản thân dễ dàng bỏ cuộc, không sống hời hợt mà luôn nghiêm túc với con đường mình chọn. Đó có thể là những đêm thức trắng để ôn thi, những lần tự học một kỹ năng mới, hay chỉ đơn giản là không cho phép mình lười biếng, buông xuôi khi gặp khó khăn. Những điều ấy tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại là bước đệm vững chắc để em trưởng thành mỗi ngày.

Thế giới hôm nay luôn vận động, thay đổi nhanh chóng. Nếu không cố gắng, em sẽ bị tụt lại phía sau. Em từng gặp những bạn trẻ học giỏi hơn mình, tài năng hơn mình. Nhưng thay vì ghen tị hay nản lòng, em học được rằng điều quan trọng không phải là ai giỏi hơn ai, mà là ai kiên trì hơn ai. Em có thể không giỏi nhất, nhưng em luôn muốn là người cố gắng nhiều nhất. Vì em tin rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp, sớm hay muộn.

Tuy nhiên, em cũng thấy rằng vẫn còn nhiều bạn trẻ sống thiếu mục tiêu, dễ dàng buông xuôi khi gặp thất bại. Có người chọn sống an toàn, không dám thửthách bản thân. Có người lại bỏ cuộc chỉ vì vài lần không đạt kết quả như mong muốn. Em hiểu, tuổi trẻ mà không dám vượt qua giới hạn thì sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Chúng ta chỉ sống một lần, tại sao không sống cho thật xứng đáng?

Bản thân em từng có lúc thấy mệt mỏi, từng muốn từ bỏ những việc khó khăn. Nhưng rồi em nhận ra, nếu mình không cố gắng thì chẳng ai có thể giúp mình thành công. Những lần gục ngã cũng dạy em cách đứng dậy mạnh mẽ hơn. Dù chặng đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, em vẫn muốn đi đến cùng bằng tất cả sức lực và lòng kiên định của mình.

Tóm lại, nỗ lực hết mình chính là cách sống đẹp nhất của tuổi trẻ. Em tin rằng, chỉ cần cố gắng mỗi ngày – dù chỉ một chút thôi - thì tương lai sẽ mỉm cười với những người không ngừng tiến bước. Tuổi trẻ ngắn lắm, hãy sống và cống hiến hết mình để sau này nhìn lại, em có thể tự hào nói rằng: “Mình đã không sống hoài phí những năm tháng thanh xuân rực rỡ.”

Câu 1:

Bài thơ "Tự Miễn" của Hồ Chí Minh là một tác phẩm giàu ý nghĩa và sâu sắc. Qua những dòng thơ giản dị nhưng đầy triết lý, Bác Hồ đã thể hiện tư tưởng về sự chấp nhận và chuyển hóa. Bài thơ mở ra với hình ảnh mùa đông lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó là hình ảnh mùa xuân ấm áp, rực rỡ. Đây là một phép ẩn dụ cho sự luân hồi và thay đổi không ngừng của cuộc sống. Bác Hồ đã sử dụng biện pháp tu từ đối lập để làm nổi bật sự tương phản giữa hai mùa, từ đó gợi lên cảm xúc và suy nghĩ của người đọc về sự thay đổi và phát triển. Bài thơ cũng thể hiện tư tưởng của Bác Hồ về việc sống thuận theo tự nhiên, chấp nhận sự thay đổi và luân hồi của cuộc sống. Đây là một bài học quý giá cho mỗi chúng ta, giúp chúng ta có cái nhìn tích cực và lạc quan về cuộc sống.

Câu 2:

Cuộc sống luôn đầy rẫy những thử thách, khó khăn và bất ngờ. Chúng ta không thể tránh khỏi chúng, nhưng chúng ta có thể học cách đối mặt và vượt qua.

Những thử thách trong cuộc sống có thể đến từ nhiều nguồn khác nhau , từ môi trường xung quanh, từ con người và chính bản thân chúng ta. Tuy nhiên những thử thách này không phải là điều tiêu cực hoàn toàn, chúng có thể là cơ hội để ta trưởng thành và phát triển.

Khi đối mặt với thử thách, giúp chúng ta khám phá ra tiềm năng của bản thân. Giúp tap phát triển kỹ năng, tăng cường sự tự tin và khả năng giải quyết vấn đề.

Hơn nữa thử thách cũng giúp chúng ta có cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc đời. Giúp cảm nhận được những điều đơn giản của những mối quan hệ và của cả chính ta.

Vì vậy ta hay trực tiếp đối mặt với thử thách vì nó cho ta nhiều hơn gì nó lấy đi. Và bằng cách đó ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, trưởng thành, tự tin vượt qua khó khăn.

Câu 1: Phương thức biểu đạt là biểu cảm

Câu 2: Thể thơ thất ngôn tứ tuyệt

Câu 3:

Biện pháp được sử dụng là "đối lập" hoặc "tương phản" giữa hai hình ảnh mùa đông và mùa xuân. "Một hữu đông hàn tiều tụy cảnh" mô tả hình ảnh mùa đông lạnh lẽo, hiu hắt, với từ "tiều tụy" gợi lên cảm giác tiêu điều, héo hon. "Tương vô xuân noãn đích huy hoàng" vẽ nên bức tranh mùa xuân ấm áp, rực rỡ, với từ "huy hoàng" thể hiện sự tươi sáng, tráng lệ.

Sự tương phản này tạo ra một hiệu ứng nghệ thuật độc đáo, làm nổi bật sự đối lập giữa hai mùa và gợi lên cảm xúc, suy nghĩ của người đọc về sự thay đổi, luân hồi của tự nhiên và cuộc sống.

Câu 4:

Trong văn cảnh "tự miễn", tai ương có thể được nhìn nhận dưới góc độ là những thử thách, khó khăn mà nhân vật trữ tình phải đối mặt. Đối với nhân vật trữ tình, tai ương có thể đóng vai trò như một cơ hội để họ tự nhận thức, tự hoàn thiện bản thân và trưởng thành hơn qua những trải nghiệm khó khăn. Tai ương cũng có thể giúp nhân vật trữ tình khám phá sâu sắc hơn về bản thân, về giá trị và ý nghĩa cuộc sống, từ đó có thể tìm thấy sự tự do, bình yên và hạnh phúc thực sự.

Câu 5:

Bài học ý nghĩa nhất mà em rút ra từ bài thơ "Tự Miễn" là về sự chấp nhận và chuyển hóa. Bài thơ gợi lên ý tưởng rằng cuộc sống luôn có những điều không thể tránh khỏi, như tai ương, khó khăn. Tuy nhiên, thay vì chống lại hoặc than vãn, chúng ta có thể học cách chấp nhận và chuyển hóa chúng thành cơ hội để trưởng thành và phát triển.Bài thơ cũng gợi nhắc về tầm quan trọng của việc sống thuận theo tự nhiên, chấp nhận sự thay đổi và luân hồi của cuộc sống, từ đó tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc thực sự.

Câu 1:

Con người nên biết yêu thương vạn vật vì mỗi loài đều có vị trí và vai trò riêng trong hệ sinh thái. Yêu thương vạn vật không chỉ giúp bảo vệ môi trường, mà còn mang lại sự cân bằng và hòa hợp cho cuộc sống. Khi chúng ta yêu thương và tôn trọng vạn vật, chúng ta sẽ hiểu được giá trị và tầm quan trọng của mỗi loài. Chúng ta sẽ không còn xem thường và hủy hoại môi trường, mà thay vào đó, chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ và gìn giữ. Yêu thương vạn vật cũng giúp chúng ta phát triển sự đồng cảm và trách nhiệm. Chúng ta sẽ hiểu được rằng mỗi hành động của chúng ta đều có tác động đến môi trường và các loài khác. Vì vậy, chúng ta sẽ cố gắng sống một cuộc sống xanh và bền vững. Tóm lại, yêu thương vạn vật là một điều cần thiết và quan trọng. Nó giúp chúng ta bảo vệ môi trường, phát triển sự đồng cảm và trách nhiệm, và mang lại sự cân bằng và hòa hợp cho cuộc sống.

Câu 2: 

Đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" của Hoàng Cầm là một tác phẩm thơ ca đặc sắc, phản ánh sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua bài thơ, chúng ta thấy được sự đối lập giữa hình ảnh quê hương trước chiến tranh và sau chiến tranh, thể hiện sự tàn phá và đau thương mà chiến tranh mang lại.

Trước chiến tranh, quê hương được miêu tả như một bức tranh với "lúa nếp thơm nồng", "tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong", "màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp". Những hình ảnh này tạo nên một bức tranh về một quê hương hòa bình, giàu có và đầy màu sắc.

Tuy nhiên, sau chiến tranh, hình ảnh quê hương hoàn toàn thay đổi. "Ruộng ta khô", "Nhà ta cháy", "Chó ngộ một đàn", "Lưỡi dài lê sắc máu" - những hình ảnh này thể hiện sự tàn phá và hủy diệt mà chiến tranh mang lại. Quê hương không còn là một nơi hòa bình và giàu có, mà thay vào đó là một nơi đầy đau thương và tàn phá.

Đoạn thơ cũng thể hiện sự đối lập giữa cuộc sống trước chiến tranh và sau chiến tranh. "Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã" - hình ảnh này thể hiện sự vui vẻ và hạnh phúc của cuộc sống trước chiến tranh. Tuy nhiên, sau chiến tranh, "Bây giờ tan tác về đâu?" - câu hỏi này thể hiện sự bất an và lo lắng về tương lai.

Tác giả cũng sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để thể hiện sự biến đổi của quê hương. Sử dụng hình ảnh, âm thanh, màu sắc để tạo nên một bức tranh sống động về quê hương trước và sau chiến tranh. Việc sử dụng từ ngữ cũng rất tinh tế, với những từ như "thơm nồng", "tươi trong", "sáng bừng" để miêu tả quê hương trước chiến tranh, và những từ như "khô", "cháy", "ngộ" để miêu tả quê hương sau chiến tranh.

Tóm lại, đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" của Hoàng Cầm là một tác phẩm thơ ca đặc sắc, phản ánh sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua bài thơ, chúng ta thấy được sự đối lập giữa hình ảnh quê hương trước chiến tranh và sau chiến tranh, thể hiện sự tàn phá và đau thương mà chiến tranh mang lại.

Câu 1: 

Phương thức biểu đạt là nghị luận kết hợp biểu cảm.

Câu 2:

Mối quan hệ của thiên nhiên và con người, sự trân trọng của con người với thiên nhiên.

Câu 3:

Điệp cấu trúc" .....nào hay mình làm đau....."

Câu 4:

Tác giả nói" Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm" vì con người chúng ta đôi khi sẽ vô tình làm tổn thương đến người nào đó, những sự vật vô tri mà ta không hề nhận ra. Những vết gai này chính là ẩn dụ cho những vết thương những lỗi lầm ấy giúp ta nhận thức và cảm nhận được mình đang làm gì và nó tổn hại dến mọi thứ xung quanh ra sao từ đó tự biết tiết chế bản thân.

Câu 5:

Bài học em rút ra từ văn bản là cần phải biết yêu thương thiên nhiên và tất cả mọi điều xung quanh. Mọi hành động tưởng chừng vô thức của em có thể sẽ tác động tiêu cực đến điều gì đó nedn em cần phải cẩn thận, để ý hơn.