Nguyễn Đức Hoành Sơn

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Đức Hoành Sơn
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

câu 1:

Bài thơ "Bến đò ngày xưa" của tác giả Hoài Thanh - Hoài Chân mang đến cảm hứng chủ đạo về sự vắng lặng, cô đơn, và tĩnh mịch của cảnh vật trong ngày mưa. Cảm hứng ấy được thể hiện qua những hình ảnh như tre rũ, chuối bơ phờ, thuyền đậu trơ vơ, quán hàng không khách... tất cả đều mang màu sắc buồn bã và đơn độc. Bài thơ không chỉ miêu tả một cảnh vật trong thiên nhiên, mà còn phản ánh tâm trạng của con người trong một không gian tĩnh lặng, hiu quạnh. Cảm hứng chủ đạo này cũng thể hiện qua sự gắn bó của cảnh vật với cảm xúc con người, như khi dòng sông "trôi rào rạt" cũng dường như chia sẻ nỗi buồn của ngày mưa. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên mà còn là một sự phản ánh sâu sắc về tâm trạng con người trước vẻ đẹp tĩnh mịch của cuộc sống. Qua đó, ta cảm nhận được sự hiu quạnh, cô đơn của con người, của một không gian vắng lặng khi mọi thứ như ngừng lại trong mưa.

câu 2:

Quê hương là nơi chúng ta sinh ra, lớn lên và gắn bó suốt cuộc đời. Đối với mỗi người, quê hương không chỉ đơn thuần là một mảnh đất hay một địa danh cụ thể, mà còn là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn, là nguồn cội, là nơi chứa đựng những ký ức đẹp đẽ, là chỗ dựa tinh thần vững chắc trong suốt hành trình sống. Quê hương là nơi ta đã đi qua những năm tháng ấu thơ, nơi có gia đình, bạn bè, những con đường, cánh đồng, con sông… những thứ thân thuộc nhất và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người.

Quê hương mang lại cho mỗi người cảm giác bình yên, nơi ta tìm thấy sự an ủi, động viên khi gặp khó khăn, thử thách. Mỗi khi xa quê, lòng người luôn hướng về nơi đó, tìm kiếm sự vỗ về từ ký ức và tình cảm thiêng liêng dành cho quê hương. Những buổi chiều tà, những cơn mưa, những đêm trăng sáng… tất cả đều gợi nhớ về quê hương, là điểm tựa vững vàng để con người tìm về sau bao vất vả, mệt mỏi của cuộc sống.

Không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn, quê hương còn mang lại những giá trị văn hóa, truyền thống quý báu. Quê hương dạy cho chúng ta biết yêu quý những điều giản dị, trân trọng những giá trị nhân văn như tình yêu thương, sự sẻ chia, lòng hiếu thảo, tôn trọng lẫn nhau. Quê hương là nơi khơi dậy trong lòng mỗi người tình yêu đất nước, ý thức trách nhiệm bảo vệ, xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

Quê hương cũng là nơi nuôi dưỡng những ước mơ, là nguồn động lực giúp con người vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Bởi vì, dù đi xa đến đâu, mỗi người luôn nhớ về quê hương với một tình cảm đặc biệt, là nơi để quay về, là nguồn cội tiếp thêm sức mạnh để vươn lên trong cuộc sống. Chính vì vậy, dù có đi đâu, làm gì, chúng ta đều không thể quên được quê hương.

Tóm lại, quê hương không chỉ là nơi để trở về, mà còn là động lực thúc đẩy mỗi người vươn lên trong cuộc sống. Quê hương chính là một phần trong trái tim mỗi người, là điểm tựa tinh thần vững chắc và là nơi chắp cánh cho những ước mơ bay xa.

 

câu 1: thể thơ của bài thơ trên là thể thơ 8 chữ

Câu 2: Đề tài của bài thơ miêu tả cảnh bến đò ngày mưa, với sự vắng lặng, cô đơn của thiên nhiên và con người trong không gian ấy.

Câu 3: Biện pháp thu từ nhân hóa: "dầm mưa dòng sông trôi rào rạt", làm cho sông, chuối, thuyền… mang cảm giác sống động và buồn bã. Biện pháp này giúp cảnh vật như có linh hồn, đồng điệu với tâm trạng cô đơn, lặng lẽ.

Câu 4: Những hình ảnh như "tre rũ rợi", "chuối bơ phờ", "thuyền đậu trơ vơ", "quán hàng không khách", "người lội mưa" tạo nên một không gian vắng vẻ, tĩnh lặng. Những hình ảnh này gợi lên sự mệt mỏi, cô quạnh, lạnh lẽo của một ngày mưa.

Câu 5: Bài thơ gợi lên cảm xúc buồn bã, cô đơn, tĩnh mịch, phản ánh sự hiu quạnh của cuộc sống trong ngày mưa. Mọi thứ như ngừng lại, tĩnh lặng trong sự vắng vẻ, cô độc.