

Lỷ Thị Hồng
Giới thiệu về bản thân



































Ẩn dụ: "Hương đồng gió nội
Biện pháp ẩn dụ giúp người đọc hình dung rõ nét hơn về những giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một. Hình ảnh "hương đồng gió nội" vốn rất quen thuộc, gợi lên những cảm xúc tích cực về quê hương, xứ sở, nay lại "bay đi", tạo nên sự tương phản, gây ấn tượng mạnh mẽ
Thông điệp bài thơ là ta cần có tình yêu quê hương.
Trong dòng chảy hối hả của xã hội hiện đại, khi những giá trị mới không ngừng được du nhập và lan tỏa, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề cấp thiết, đòi hỏi sự quan tâm sâu sắc của mỗi cá nhân và toàn xã hội. Văn hóa truyền thống, kết tinh từ bao đời nay những kinh nghiệm, phong tục, tập quán, đạo lý tốt đẹp của dân tộc, là nền tảng vững chắc cho sự phát triển bền vững của một quốc gia.
Trong bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính, nhân vật "em" hiện lên như một hình ảnh đầy biến động, tượng trưng cho sự thay đổi của xã hội nông thôn trước làn sóng đô thị hóa [1][2]. Ban đầu, "em" được gợi nhắc qua nỗi mong chờ của chàng trai nơi đầu làng, nhưng khi trở về, "em" mang trên mình "khăn nhung quần lĩnh rộn ràng, áo cài khuy bấm", những biểu tượng của sự xa hoa nơi tỉnh thành [3]. Sự thay đổi này không chỉ ở trang phục mà còn là dấu hiệu của sự biến đổi trong tâm hồn, khiến chàng trai không khỏi ngỡ ngàng và xót xa [2]. "Em" đánh mất "cái yếm lụa sồi, cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân", những kỷ niệm thân thương của tình yêu quê mùa, để khoác lên mình vẻ ngoài hào nhoáng, xa lạ [1]. Tuy nhiên, đằng sau sự thay đổi ấy, có lẽ là khao khát được đổi mới, được hòa nhập vào cuộc sống hiện đại hơn [6]. Dù vậy, nhân vật "em" cũng mang đến một nỗi buồn man mác, bởi sự "đi tỉnh về" đã làm phai nhạt "hương đồng gió nội", gợi lên sự mất mát những giá trị truyền thống [5]. "Em" là hình ảnh đại diện cho sự giằng xé giữa cái cũ và cái mới, giữa "chân quê" và "tỉnh thành", một bi kịch của những tâm hồn quê trước sự đổi thay của thời đại
Trong bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính, nhân vật "em" hiện lên như một hình ảnh đầy biến động, tượng trưng cho sự thay đổi của xã hội nông thôn trước làn sóng đô thị hóa [1][2]. Ban đầu, "em" được gợi nhắc qua nỗi mong chờ của chàng trai nơi đầu làng, nhưng khi trở về, "em" mang trên mình "khăn nhung quần lĩnh rộn ràng, áo cài khuy bấm", những biểu tượng của sự xa hoa nơi tỉnh thành [3]. Sự thay đổi này không chỉ ở trang phục mà còn là dấu hiệu của sự biến đổi trong tâm hồn, khiến chàng trai không khỏi ngỡ ngàng và xót xa [2]. "Em" đánh mất "cái yếm lụa sồi, cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân", những kỷ niệm thân thương của tình yêu quê mùa, để khoác lên mình vẻ ngoài hào nhoáng, xa lạ [1]. Tuy nhiên, đằng sau sự thay đổi ấy, có lẽ là khao khát được đổi mới, được hòa nhập vào cuộc sống hiện đại hơn [6]. Dù vậy, nhân vật "em" cũng mang đến một nỗi buồn man mác, bởi sự "đi tỉnh về" đã làm phai nhạt "hương đồng gió nội", gợi lên sự mất mát những giá trị truyền thống [5]. "Em" là hình ảnh đại diện cho sự giằng xé giữa cái cũ và cái mới, giữa "chân quê" và "tỉnh thành", một bi kịch của những tâm hồn quê trước sự đổi thay của thời đại[3].
Tình yêu quê hương
Khăn nhung ,quần lĩnh
Áo, yếm lụa
Dây lưng
Khăn mỏ quạ
quần nái đen
Lục bát
Nhưng lí giải văn vẻ và sâu sắc hơn thì “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê
Lục bát